“Ta không muốn nghe những chuyện vớ vẩn đó từ ngươi, Thư Tiếu Nhi, ngươi đúng là khiến người ta phải hoài nghi.”
Những lời tình ý miên man cảm động như vậy mà Thương Sùng bảo là ‘vớ vẩn’ khiến Thư Tiếu Nhi đứng đó thật sự cảm thấy buốt giá trong lòng. Hai vai run rẩy vì chua xót, Thư Tiếu Nhi không biết vì sao trong giây phút này ả muốn khóc mà không khóc được.
Kết quả thế này đúng như Thương Sùng muốn thấy, hắn lười biếng bắt chéo chân, tay đan sau đầu.
“Nếu ta nhớ không lầm, mấy chục năm qua ta sống cực kỳ kín tiếng ở Mộ Thành. Đừng nói là bằng hữu hay tri kỷ, kẻ có thể thấy mặt ta cũng không quá năm người.”
“Tìm về chốn xưa có thể tìm thấy ta, nhưng mà Thư Tiếu Nhi, ngươi thật sự muốn nói với ta rằng mọi chuyện đều là trùng hợp sao?”
Thương Sùng lúc trước khi chưa tìm được Sở Niệm đều dừng ở mỗi địa phương sống một thời gian xong rồi chuyển tới nơi khác. Nhưng hắn cũng không muốn gặp phiền toái nên trước mặt người ngoài đều hủy đi hình ảnh của hắn trong đầu đối phương.
Đến nay hắn mới thôi việc này, Thương Sùng không cho rằng Hoa Lệ và Cẩm Mặc nhàm chán khiến Thư Tiếu Nhi đến Mộ Thành gây phiền phức cho mình.
Lạnh lùng nhìn cô ả, Thương Sùng cong môi nói tiếp: “Tự dưng mò tới cửa nhà, rồi chơi trò hủy tu vi đổi mặt, thậm chí lúc này còn nhanh chóng xuất hiện trước mặt ta. Thư Tiếu Nhi, rốt cuộc còn cái gì mà ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116796/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.