Đêm qua trò chuyện làm cho Thương Sùng vốn đang nhớ Sở Niệm càng nhớ cô hơn.
Vốn dĩ hắn định sáng sẽ tới tìm cô, không nghĩ tới Hoa Lệ lại quậy ra như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui quyết định giải quyết xong sự tình trong nhà trước, không nghĩ tới Sở Niệm lại ở xuất hiện ngay trước cửa nhà mình lúc này.
Nhìn điểm tâm đặt ở trên bàn, Thương Sùng cong môi bước tới chỗ cô.
Không kiêng dè mà ôm cô vào lòng, Thương Sùng nói chuyện dịu dàng tới mức muốn ôn nhu bao nhiêu thì có ôn nhu tới bấy nhiêu.
“Còn mua điểm tâm nữa? Em biết chúng ta ăn không hết mà.”
Chúng ta…… Sở Niệm trong lòng bởi vì hai chữ này mà cảm thấy ấm áp.
Có chút thẹn thùng mím môi, cô dựa vào lồng ngực Thương Sùng, mỉm cười nhẹ nhàng: “Ăn không hết thì thôi, anh biết rõ trước giờ em cũng không phải người hay tiết kiệm mà.”
Hai người nói chuyện làm Cẩm Mặc và Hoa Lệ không hẹn mà rùng mình. Nếu họ không biết rõ hai người kia, có lẽ cũng hiểu lầm là hai người là vợ chồng già lâu năm.
Tay chân lanh lẹ đem điểm tâm cô mua cho mọi người đặt lên bàn, Hoa Lệ cẩn thận mang một tô cháo lớn từ trong bếp ra.
Nếu giờ họ đã mang thân phận con người thì Hoa Lệ cũng cảm thấy ba người họ nên đóng đạt vai trò làm người trước mặt Sở Niệm
Đã có vết xe đổ lần trước, Hoa Lệ nhìn mặt chủ nhân rồi mở miệng nói: “Anh hai, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116783/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.