Phúc hắc, không mềm lòng. Tâm phúc, vốn dĩ nên là cái dạng này.
Liếc mắt nhìn Hoa Lệ thái độ rõ ràng mềm ra rồi, Thương Sùng thích ý mà đá đá chân, mở miệng nói.
“Hủy đi cũng tốt, dù sao không có nơi này ả cũng sẽ không lấy cớ lưu lại.”
Thư Tiếu Nhi cứng họng, ả nhìn quanh ngôi nhà của Thương Sùng.
Nhìn lại căn nhà, tường và những nội thất trong nhà đã bị ả phá tan…Thương Sùng cảm thấy đúng là lưu lại không bằng phá nát.
Câu nói kia của Cẩm Mặc là nói cho ả nghe, nhưng hắn không nghĩ tới chủ nhân vậy mà nghĩ thật giống mình!
Vô cùng ăn ý cùng Thương Sùng liếc mắt một cái, ý cười trong mắt Cẩm Mặc càng tỏa sáng chiến thắng.
Hai gã đàn ông đúng là trái tim sắt đá mà!
Hoa Lệ không dám hùa theo mà ghét bỏ nhìn hai người, đương nhiên, cái nhìn cũng chỉ dám đặt trên Cẩm Mặc thôi.
Sự đau đớn khó nhịn nổi như tê tâm liệt phế, Thư Tiếu Nhi nghe Thương Sùng cùng Cẩm Mặc đối thoại.
Nếu bọn họ đã muốn chỉnh ả như vậy, ả càng không để bọn họ đạt ý nguyện!
Cái đuôi vừa liều mạng đập phá đột nhiên an tĩnh, khói bụi tan đi, dường như mang theo cả tiếng than nhẹ thống khổ của Thư Tiếu Nhi.
Ba giờ liên tục đau đớn giống như rút gân lột da rốt cuộc ngừng lại.
Máu đen tan đi, một khuôn mặt trắng nõn yếu ớt xuất hiện.
Vẫn là một thân váy đỏ rực bó sát người, nhưng khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116775/chuong-299-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.