Ý vị thâm trường mà cong môi, ý tứ trong lời nói của Thương Sùng làm đám người Cẩm Mặc, hoàn toàn an tĩnh. “Nói đi, ngươi là như thế nào tìm tới nơi này?”
Kỳ thật thời gian Thương Sùng cùng Thư Tiếu Nhi biết nhau so với thời gian hắn biết Cẩm Mặc cùng Hoa Lệ, còn lâu hơn rất nhiều.
Lúc ấy Thương Sùng cũng vừa trở thành Hạn Bạt không đến ngàn năm, bởi vì trong cơ thể thị huyết ma tính không chịu khống chế, cho nên trong thời gian hắn bị phệ hồn bạo nộ đã gặp mãng xà tinh đang ở trong núi dốc lòng tu luyện, Thư Tiếu Nhi.
Có lẽ là bởi vì chính mình lúc ấy chỉ cảm thấy hứng thú đối với máu người nên Thư Tiếu Nhi bị Thương Sùng lúc ấy còn thần trí không thanh tỉnh cầm tù gần ba năm mà vẫn có thể tung tăng nhảy nhót, không có chút nào tổn thương.
Ngoại trừ việc tự do bị hạn chế, Thư Tiếu Nhi đương nhiên cũng từ hắn kiếm được nhiều lợi ích.
Dù cho ả là xà tinh chưa b iến thành người được nhưng mà trợ yêu tu luyện có một thứ vô cùng tốt là ma khí.
Ma khí trên người Thương Sùng huyết tinh ma khí thuần túy nhất trong trời đất, giống như tinh huyết của đuổi ma nhân, chính là đối lập như vậy.
Mơ mơ màng màng cứ như vậy một ma một yêu ở chung vài thập niên, đến khi Thương Sùng thần trí khôi phục thì Thư Tiếu Nhi cũng đã dùng một loại nghịch thiên tốc độ, biến ảo ra hình người.
Nữ nhân vốn dĩ dễ dàng động tình, đặc biệt là Thư Tiếu Nhi vẫn là yêu quái giống cái.
Ở Yêu giới, năng lực hơn người tự nhiên sẽ hấp dẫn đông đảo nữ nhân. Hơn nữa ở bên người Thương Sùng mấy năm nay, ả cũng được lợi nhiều ít, Thư Tiếu Nhi trong lòng đều hiểu rõ.
Nhớ tới người nam nhân này mỗi khi bạo ngược đều lẩm nhẩm một cái tên, Thư Tiếu Nhi trong lòng lúc ấy, xuất hiện ý tưởng sẽ biến thành người ấy.
Không rõ làm sao ả tìm được bức họa của Sở Niệm kiếp trước, Thương Sùng chỉ nhớ được khi mình mở mắt ra nhìn thấy một cô gái… chính là Niệm Nhi mình ngày đêm mong nhớ.
Nụ cười giống, mái tóc đen dài giống, thậm chí một thân váy đỏ rực như lửa mà Niệm Nhi yêu thích cũng giống nhau.
Thương Sùng nhớ rõ Niệm Nhi từng nói qua, nàng thích màu đỏ rực như ngọn lửa cực nóng. Cũng chỉ có sắc đỏ này làm cho người ta cảm thấy nhanh sắc chấn độngmới có thể xứng đôi Thương Sùng Đại tướng quân đỉnh thiên lập địa lúc ấy.
Là mộng sao? Hay là…… Ông trời biết chính mình mấy năm nay quá vất vả.
Tỉnh táo lại Thương Sùng căn bản là không biết chính mình đang làm cái gì, thậm chí…vì quá mức nhớ nhung nên đã không nhận ra trên người ‘Niệm Nhi’ có mùi của xà yêu.
Ngàn năm ngây ngô, trăm năm tôn trọng.
Thương Sùng cho rằng hắn ở trong mộng, cho nên giấc ‘mộng xuân’ hoang đường này đã kéo dài hơn một trăm năm.
Hắn đã khiến Thư Tiếu Nhi đau đến tận xương tủy, nhưng cũng cho ả có mọi thứ mà ả muốn.
Cũng chính là lúc ấy, Thương Sùng lần đầu tiên cho rằng làm Hạn Bạt, kỳ thật… cũng không quá vất vả.
Bất lão bất tử, bất sinh bất diệt. Chỉ cần có nàng, mọi thứ đều không cần nữa.
Đáng tiếc, mộng chung quy đều có một ngày phải tỉnh lại. Đặc biệt là người sớm chiều làm bạn trong mộng, cũng không phải Niệm Nhi của hắn.
Ma tính làm trần trí Thương Sùng xuất hiện hỗn loạn, nhưng qua ngàn năm khống chế cũng đã giúp hắn bắt đầu thích ứng mọi thứ của Hạn Bạt.
Thương Sùng đã không nhớ rõ chính mình lúc ấy là có bao nhiêu hối hận, cho nên khi thấy Thư Tiếu Nhi cố ý biến ảo thành Niệm Nhi, việc duy nhất hắn có thể làm, chính là không có tự tay giết ả.
Cẩm Mặc cũng là thời gian sau lúc trợ giúp Thương Sùng tìm được Sở Niệm mới mơ hồ nghe qua một lần về sự tình Thư Tiếu Nhi. Mà Hoa Lệ… trở thành oan gia cùng Thư Tiếu Nhi.
Có lẽ đối với người khác nhân từ, chính là tàn nhẫn với bản thân.
Ngồi ở trên sô pha, Thương Sùng bắt đầu đánh giá lại con người giống Sở Niệm y như đúc kia, trong lòng phức tạp vạn phần.
Theo đạo lý mà nói, hắn cùng Thư Tiếu Nhi cũng hơn 800 năm không gặp nhau. Sao ả có thể không sai mà tìm được chỗ mình, nữ nhân này là thật sự chưa từ bỏ ý định? Hay là… có mưu tính khác?
Thấy ba ngừoi trong phòng khách đồng loạt nhìn về phía mình, Thư Tiếu Nhi đứng yên cau mày, sau đó cười ôn nhu uyển chuyển. “Tướng quân, Tiếu Nhi…… Rất muốn ngài.”
Khi nghe được những lời này của Thư Tiếu Nhi, Hoa Lệ thực chán ghét bĩu môi. Theo bản năng mà muốn há mồm mắng nàng, nhưng lại bị Cẩm Mặc bên cạnh lắc đầu ngăn trở.
Hoa Lệ nhíu nhíu mày, đầu tiên là nhìn Cẩm Mặc hồi lâu, sau đó mới đưa ánh mắt nhìn về Thương Sùng luôn trầm mặc không nói.
Bộ dạng phong ba không ảnh hưởng, ánh mắt Thương Sùng nhìn Thư Tiếu Nhi có chút nghiền ngẫm lạnh lẽo. Ngón tay thon dài gõ theo tiết tấu lên tay vịn sô pha, hắn nhẹ giọng: “Muốn ta? Ha ha… Thư Tiếu Nhi, khi nào ngươi bắt đầu tránh nặng tìm nhẹ vậy?”
Nhướng mày nhìn lại ngũ quan tinh xảo của ả, nếu khi trước hắn đang thanh tỉnh chắc chắn sẽ không xem một nữ nhân quyến rũ như vậy coi như Niệm Nhi của hắn.
Ánh mắt lạnh băng dừng ở bộ váy ngắn trên người Thư Tiếu Nhi, Thương Sùng khẩu khí tràn ngập khinh thường trào phúng. “Thư Tiếu Nhi, ta nhớ rõ lời cuối từng nói, ta ghét nhất ngươi mặc quần áo màu gì?”
“…… Tiếu Nhi nhớ rõ.” Kỳ thật từ khi nhìn thấy ánh mắt đầu tiên của Thương Sùng, Thư Tiếu Nhi trong lòng đều đau quặn thắt, chính vì hiểu rõ tính của nam nhân này, cho nên dù trong lòng sinh khí, ả cũng không dám ở thể hiện bất cứ biểu lộ nào trên mặt.”
“Vậy ngươi là đem lời ta nói, trở thành gió thoảng bên tai phải không!”
“…… Tiếu Nhi không dám!”
“Chủ nhân, ngài đừng tức giận.”
Thương Sùng thình lình tức giận, không chỉ có làm Thư Tiếu Nhi dọa trực tiếp quỳ gối trên mặt đất. Cũng làm Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc ngồi ở một bên bị dọa đứng lên.
Cứ việc nghĩ tới chủ nhân đối Thư Tiếu Nhi thái độ sẽ không tốt, nhưng có thể dễ dàng khiến chủ nhân phát hỏa, Thư Tiếu Nhi này… Thật đúng là không đơn giản!
Mọi người đều run rẩy, Thương Sùng trong lòng lửa giận ngược lại từ phẫn nộ biến thành khinh thường.
Nhìn như thảnh thơi nhướng mày, hắn nghiêng đầu, đứng dậy. Chậm rãi mà đi tới trước mặt Thư Tiếu Nhi, hắn nhìn vào hai mắt ả.
Niệm Nhi trước giờ đều ít khi trang điểm, không có vẻ mắt như vậy, cũng sẽ không xịt nước hoa lẳng lơ thế này.
Thư Tiếu Nhi thân thể tựa hồ so với lúc trước thoạt nhìn càng thêm nhu mị, đôi mắt mọng nước vô tội làm nhân tâm sinh thương tiếc ủy khuất.
Giống, lại không giống. Thật đáng giận!
Đột nhiên lại hận gương mặt này của Thư Tiếu Nhi, nếu không phải ả cố tình biến ảo thành bộ dáng Niệm Nhi, lúc trước…… Chính mình làm sao lại phạm phải sai lầm như vậy!
Không hề thương tiếc dùng tay siết cằm Thư Tiếu Nhi, từ trên cao nhìn xuống Thương Sùng tàn nhẫn như thể sẽ giết ả trong giây lát. “Nói! Ngươi là như thế nào tìm tới nơi này!”
“Tướng quân…… Tướng quân……” Thư Tiếu Nhi rõ ràng bị dọa không nhẹ, thân mình run rẩy, nước mắt tuôn trào. “Tiếu Nhi chỉ là quá nhớ người, lúc trước khi người rời đi, Tiếu Nhi bèn…”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]