Đột nhiên cau mày, một ý niệm không tốt nảy sinh trong đầu Ngôn Thanh Chi… Chẳng lẽ…Thương Sùng hắn thật sự đi rồi?
Nếu chỉ có mình thì hắn rời đi cũng bình thường. Nhưng mà, sao hắn có thể bỏ được người con gái tin tưởng hắn đến như t hế?
Chỉ vì một câu nói kêu giúp mình ngăn cản Tử Lam Sam, Sở Niệm đã dùng đến tinh huyết liều chết một phen.
Nhìn thấy sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, Ngôn Thanh Chi cảm thấy ngoài cảm giác đau đớn trong lòng còn cảm thấy phẫn nộ không tả được.
Hắn cố đứng lên, muốn bước tới để cô ở phía sau mà bảo hộ. Chỉ là… lúc Ngôn Thanh Chi cố gắng cử động, thì cảm giác đau đến tê tâm liệt phế như vô số đao nhọn cắt lên người hắn…
Cảnh nhi, chẳng lẽ ta thật sự nhìn lầm người sao? Chẳng lẽ hôm nay, ta thật sự liên lụy đến nàng ấy sao?
…
Không giống như Ngôn Thanh Chi lo lắng oán giận, Sở Niệm ngồi xổm trên mặt đất vẫn đang ngồi yên, đột nhiên cười.
Tiếng cười của cô không chỉ làm cho Ngôn Thanh Chi cảm thấy kinh ngạc, mà còn làm cho Tử Lam Sam trong mắt hiện lên tia hồ nghi.
Tử Lam Sam hỏi: “Như thế nào? Chẳng lẽ là thương tâm đến điên rồi sao?”
“Ngươi mới điên rồi!” Sở Niệm mở miệng, dương khóe môi nhìn thẳng về phía ả. “Ta thật không biết nên nói ngươi là thật đáng buồn hay là đáng thương, dùng thân thế của mình mà đi đánh giá tình yêu của người khác. Tử Lam Sam, ngươi không cảm thấy ngươi như vậy thực làm người khác cảm thấy buồn cười sao?”
“Có lẽ ngươi trước kia bị người yêu phản bội, nhưng ngươi cho rằng trên thế giới này mỗi người đàn bà kết cục đều giống ngươi sao?”
“Người đàn ông của ta có đi hay không, có ở đây hay không, đây là việc của Sở Niệm ta. Ta không cho ngươi có tư cách bình luận điều đó.”
Tử Lam Sam không nghĩ tới Sở Niệm tới nước này rồi mà còn có lá gan cùng ả nói vậy. Không thể tưởng tượng mà cười gằn một tiếng, vô số dải lụa trắng tung bay sau lưng ả.
“Ta xem ngươi là thật sự không thấy quan tài không đổ lệ! Để xem lúc này ta giết ngươi thì tình yêu của ngươi có nảy sinh kỳ tích không!”
Tử Lam Sam vừa dứt lời, một dải lụa trắng nhanh như cắt lao tới Sở Niệm. Không cho cô có chút cơ hội nào phản ứng, mới hai giây đã cuốn chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của cô.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, Tử Lam Sam treo cô lên, rồi tiếp tới định lao tới đánh Ngôn Thanh Chi.
Dường như ả cực kỳ thích vẻ mặt tái nhợt lúc này của Sở Niệm, ý cười bên môi Tử Lam Sam không ngừng phóng đại. Vừa siết chặt dải lụa trên cổ cô, vừa khoái trá mở miệng nói: “Miệng lưỡi sắc bén, nha đầu ngươi hiện tại còn tin tưởng tình yêu sao? Ngươi có biết, chỉ cần ta dùng thêm chút sức lực, mạng nhỏ ngươi liền đi tong.”
Không thở được làm cho khuôn mặt Sở Niệm từ đỏ dần biến thành tái nhợt, cô đương nhiên biết những lời này Tử Lam Sam là có ý gì. Nhưng mà… cô đưa tay nắm chặt lấy dải lụa trên cổ, nhìn thẳng ả mà nói: “Tử Lam Sam ngươi xàm quá, giết người mà còn cứ lải n hải, hèn chi hồi đó bị người yêu ngươi vứt bỏ!”
“Muốn chết!” Tử Lam Sam bị chọc vào nỗi đau mà nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, sau đó đột nhiên bắt đầu siết chặt dải lụa trắng trong tay.
Dù sao chủ nhân chỉ nói là không cho bọn chúng không ra khỏi đây lúc này, như vậy lúc này mình giải quyết nữ nhân này chắc cũng không có vấn đề gì!
…
Càng lúc càng thiếu không khí làm mí mắt Sở Niệm dần nặng, hai chân mềm nhũn làm tầm mắt mơ hồ…cô lần đầu tiên ý thức được tử vong đang tiến dần đến.
Cố hết sức nhìn Ngôn Thanh Chi đang hôn mê trên mặt đất, Sở Niệm nghĩ…cô hẳn là coi như đã làm được điều mà Thương Sùng muốn.
Đúng là cô không biết Thương Sùng đang ở đâu, nhưng mà…
Thương Sùng, em tin anh sẽ không bỏ mặc em.
…
Sau khi tỉnh khỏi cơn hôn mê, lúc Ngôn Thanh Chi mở mắt là lúc thấy Sở Niệm đã hoàn toàn tan rã ý thức.
Gã biết, chỉ còn không tới một phút nữa thì cô nương đơn thuần thiện lương này sẽ mất đi tánh mạng.
Gã không thể thể nàng chết được! Nếu nam nhân của nàng đã thật sự bỏ đi, vậy thì dù gã dù phải mất nội đan cũng phải đưa nàng ra khỏi đây.
Cố gắng nén đau, Ngôn Thanh Chi cố ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Gã đan hai bàn tay vào nhau, đặt ở bụng, khi tay gã chậm rãi di chuyển thì trong cơ thể gã truyền đến cảm giác thống khổ như bị nhổ tận gốc rễ.
Ngôn thanh chi biết cách duy nhất mà gã có thể làm để bảo hộ Sở Niệm là cái gì, chỉ cần hắn đem nội đan từ trong cơ thể bức ra bao bọc ở trên người nàng. Như vậy…cũng có thể đưa nàng ra khỏi nơi đây.
Chất lỏng tanh dính trào lên nơi khóe miệng, nội đan của gã đã lên tới cổ thì một âm thanh trầm thấp từ phía sau gã vang lên.
- --------
Cảm ơn cả nhà đã chờ đợi Mèo. Tuần rồi thật sự Mèo quá bận luôn nên không cách nào mà ngoi lên làm truyện cuối tuần. Hy vọng là cuối tuần này Mèo sẽ làm được ^^ nhưng đó là chuyện của 5 ngày tới ^^ Hôm nay thì mèo nói thế thôi hihi. Chúc cả nhà tuần mới vui vẻ và hạnh phúc cùng ổ Mèo tại ga"c sa" ch
-------
Chương 274
Trái Tim Ngươi Thật Tàn Nhẫn
Đột nhiên cau mày, một ý niệm không tốt nảy sinh trong đầu Ngôn Thanh Chi… Chẳng lẽ…Thương Sùng hắn thật sự đi rồi?
Nếu chỉ có mình thì hắn rời đi cũng bình thường. Nhưng mà, sao hắn có thể bỏ được người con gái tin tưởng hắn đến như t hế?
Chỉ vì một câu nói kêu giúp mình ngăn cản Tử Lam Sam, Sở Niệm đã dùng đến tinh huyết liều chết một phen.
Nhìn thấy sắc mặt cô càng lúc càng tái nhợt, Ngôn Thanh Chi cảm thấy ngoài cảm giác đau đớn trong lòng còn cảm thấy phẫn nộ không tả được.
Hắn cố đứng lên, muốn bước tới để cô ở phía sau mà bảo hộ. Chỉ là… lúc Ngôn Thanh Chi cố gắng cử động, thì cảm giác đau đến tê tâm liệt phế như vô số đao nhọn cắt lên người hắn…
Cảnh nhi, chẳng lẽ ta thật sự nhìn lầm người sao? Chẳng lẽ hôm nay, ta thật sự liên lụy đến nàng ấy sao?
…
Không giống như Ngôn Thanh Chi lo lắng oán giận, Sở Niệm ngồi xổm trên mặt đất vẫn đang ngồi yên, đột nhiên cười.
Tiếng cười của cô không chỉ làm cho Ngôn Thanh Chi cảm thấy kinh ngạc, mà còn làm cho Tử Lam Sam trong mắt hiện lên tia hồ nghi.
Tử Lam Sam hỏi: “Như thế nào? Chẳng lẽ là thương tâm đến điên rồi sao?”
“Ngươi mới điên rồi!” Sở Niệm mở miệng, dương khóe môi nhìn thẳng về phía ả. “Ta thật không biết nên nói ngươi là thật đáng buồn hay là đáng thương, dùng thân thế của mình mà đi đánh giá tình yêu của người khác. Tử Lam Sam, ngươi không cảm thấy ngươi như vậy thực làm người khác cảm thấy buồn cười sao?”
“Có lẽ ngươi trước kia bị người yêu phản bội, nhưng ngươi cho rằng trên thế giới này mỗi người đàn bà kết cục đều giống ngươi sao?”
“Người đàn ông của ta có đi hay không, có ở đây hay không, đây là việc của Sở Niệm ta. Ta không cho ngươi có tư cách bình luận điều đó.”
Tử Lam Sam không nghĩ tới Sở Niệm tới nước này rồi mà còn có lá gan cùng ả nói vậy. Không thể tưởng tượng mà cười gằn một tiếng, vô số dải lụa trắng tung bay sau lưng ả.
“Ta xem ngươi là thật sự không thấy quan tài không đổ lệ! Để xem lúc này ta giết ngươi thì tình yêu của ngươi có nảy sinh kỳ tích không!”
Tử Lam Sam vừa dứt lời, một dải lụa trắng nhanh như cắt lao tới Sở Niệm. Không cho cô có chút cơ hội nào phản ứng, mới hai giây đã cuốn chặt lấy chiếc cổ trắng nõn của cô.
Đứng từ trên cao nhìn xuống, Tử Lam Sam treo cô lên, rồi tiếp tới định lao tới đánh Ngôn Thanh Chi.
Dường như ả cực kỳ thích vẻ mặt tái nhợt lúc này của Sở Niệm, ý cười bên môi Tử Lam Sam không ngừng phóng đại. Vừa siết chặt dải lụa trên cổ cô, vừa khoái trá mở miệng nói: “Miệng lưỡi sắc bén, nha đầu ngươi hiện tại còn tin tưởng tình yêu sao? Ngươi có biết, chỉ cần ta dùng thêm chút sức lực, mạng nhỏ ngươi liền đi tong.”
Không thở được làm cho khuôn mặt Sở Niệm từ đỏ dần biến thành tái nhợt, cô đương nhiên biết những lời này Tử Lam Sam là có ý gì. Nhưng mà… cô đưa tay nắm chặt lấy dải lụa trên cổ, nhìn thẳng ả mà nói: “Tử Lam Sam ngươi xàm quá, giết người mà còn cứ lải n hải, hèn chi hồi đó bị người yêu ngươi vứt bỏ!”
“Muốn chết!” Tử Lam Sam bị chọc vào nỗi đau mà nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, sau đó đột nhiên bắt đầu siết chặt dải lụa trắng trong tay.
Dù sao chủ nhân chỉ nói là không cho bọn chúng không ra khỏi đây lúc này, như vậy lúc này mình giải quyết nữ nhân này chắc cũng không có vấn đề gì!
…
Càng lúc càng thiếu không khí làm mí mắt Sở Niệm dần nặng, hai chân mềm nhũn làm tầm mắt mơ hồ…cô lần đầu tiên ý thức được tử vong đang tiến dần đến.
Cố hết sức nhìn Ngôn Thanh Chi đang hôn mê trên mặt đất, Sở Niệm nghĩ…cô hẳn là coi như đã làm được điều mà Thương Sùng muốn.
Đúng là cô không biết Thương Sùng đang ở đâu, nhưng mà…
Thương Sùng, em tin anh sẽ không bỏ mặc em.
…
Sau khi tỉnh khỏi cơn hôn mê, lúc Ngôn Thanh Chi mở mắt là lúc thấy Sở Niệm đã hoàn toàn tan rã ý thức.
Gã biết, chỉ còn không tới một phút nữa thì cô nương đơn thuần thiện lương này sẽ mất đi tánh mạng.
Gã không thể thể nàng chết được! Nếu nam nhân của nàng đã thật sự bỏ đi, vậy thì dù gã dù phải mất nội đan cũng phải đưa nàng ra khỏi đây.
Cố gắng nén đau, Ngôn Thanh Chi cố ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Gã đan hai bàn tay vào nhau, đặt ở bụng, khi tay gã chậm rãi di chuyển thì trong cơ thể gã truyền đến cảm giác thống khổ như bị nhổ tận gốc rễ.
Ngôn thanh chi biết cách duy nhất mà gã có thể làm để bảo hộ Sở Niệm là cái gì, chỉ cần hắn đem nội đan từ trong cơ thể bức ra bao bọc ở trên người nàng. Như vậy…cũng có thể đưa nàng ra khỏi nơi đây.
Chất lỏng tanh dính trào lên nơi khóe miệng, nội đan của gã đã lên tới cổ thì một âm thanh trầm thấp từ phía sau gã vang lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]