Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 261

Chấp Nhận Để Cho Ngươi Bài Bố?

Thực rõ ràng, nam nhân đối diện kia dù là thực lực hay là mức uy hiếp đều mạnh hơn gã quá nhiều.

Gã không nghĩ để cho mọi nỗ lực của mình uổng phí cho nên… Ngôn Thanh Chi cho rằng, chỉ cần có thể hoà bình cùng hắn đàm phán, như vậy những chuyện khác, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Suy nghĩ của Ngôn Thanh Chi, Thương Sùng đứng ở đối diện không đoán ra.

Bản thân hắn có năng lực dùng phương pháp nhanh nhất giải quyết gã, đừng nói cái gì thương gân động cốt, cho dù là tay không bẻ gãy gốc rễ của Liên Lí Tinh này đều không có chút vấn đề nào. Chẳng qua hắn muốn làm vậy để bắt gã khôi phục chân thân.

Hắn không muốn chỉ vì con yêu thụ này mà lại bại lộ thân phận ở trước mặt Sở Niệm. Cho nên, nếu gã đã muốn lui một bước, thì hắn sẽ tặng cho gã một bậc thang để lùi.

Vì thế, hai nam nhân mang hai tâm sự khác nhau nhìn nhau vài phút rồi đột nhiên nhìn nhau cười.

Không như Thương Sùng lãnh đạm châm biếm, Ngôn Thanh Chi đứng ở một bên lúc này đem hết sự khiêm tốn ra mà thể hiện.

Nho nhã lễ độ đưa tay về phía Thương Sùng mời ngồi, thấy hắn ngồi ổn định rồi, Ngôn Thanh Chi khẽ mỉm cười vẫn đứng mà nói.

“Ngôn mỗ thỉnh ngài lại đây, kỳ thật đều chỉ là vì muốn thúc đẩy nhân duyên nhị vị. Theo Ngôn Mỗ hiểu biết, Thương công tử cùng vị Sở tiểu thư kia, vốn là ở ngàn năm trước cũng đã là một đôi giai nhân.”

Tác dụng ở nhân thế của Liên Lí Tinh kỳ thật cùng Nguyệt Lão không có khác nhau. Cho nên có thể biết được quan hệ của mình cùng Sở Niệm trước kia, Thương Sùng đối với việc này cũng không giật mình.

Khí định thần nhàn mà chỉnh lại vạt áo sơ mi, Thương Sùng nhàn nhạt quét ánh mắt Nhìn  Ngôn Thanh Chi, ý bảo gã nói tiếp.

Ngôn Thanh Chi trên mặt ý cười càng sâu, hàng mi thật dài hơi rung động. “Thương tiên sinh chờ đợi lâu như vậy, không phải là vì còn muốn tiếp tục bảo hộ ở bên người nàng sao? Nhưng với thân phận hiện tại của hai người…có chút không giống người thường, chỉ cần một câu của Ngôn mỗ, cũng là lúc các ngươi thành thân, căn bản không có bất luận một ‘người’ dám nói bậy một câu.”

Thương Sùng câu môi, cười mị hoặc tà khí. “Thành thân thì có thể, chẳng qua…… tại sao ta lại vô duyên cớ vô cớ cho ngươi tiện nghi?”

Ý tứ trong lời nói Thương Sùng vừa bén nhọn lại vừa trực tiếp. Cái này làm cho Ngôn Thanh Chi đứng ở một bên vẫn luôn tươi cười hoàn toàn bất ngờ và không kịp phản ứng. 

Ngây ra vài giây, ý cười trên mặt Ngôn Thanh Chi đã mờ dần. Siết chặt bàn tay đang đặt trên đai lưng, hắn ngước mắt nhìn chằm chằm Thương Sùng: “Ngôn mỗ không cảm thấy chuyện này chỉ là đơn phương tiện nghi cho mình, đối với ngài mà nói, phần có lợi so với ta còn nhiều hơn một chút.”

“Chẳng lẽ, Thương tiên sinh ngài… cũng không nghĩ tới thành thân cùng Sở tiểu thư?”

Thương Sùng nhướng mày, ánh sáng đỏ tươi chậm rãi bao trùm toàn bộ tròng mắt.

“Ta cho rằng đây là việc riêng tư của ta, ý của ta thế nào cũng không cần nói cho ngươi.” Thương Sùng nói: “Năng lực của ngươi quả thật không tồi. Tuy rằng chỉ tu luyện mấy trăm năm nhưng ngươi lợi dụng việc tạo nhân duyên cho người dân ở huyện thành S nên tu vi không kém.”

“Bảo hộ và thúc đẩy nhân duyên, đồng thời ăn linh hồn của những người bên ngoài, Thương Sùng ta không có hứng thú quan tâm hay ngăn cản ngươi. Ta có thể không so đo ngươi công khai kể ra chuyện của ta như vừa rồi, nhưng mà… ngươi cũng sẽ không cho rằng, ta thật sự giống như cùng những yêu ma trước kia chịu để cho ngươi bài bố?”

“Ngôn mỗ đương nhiên không có ý tứ này.” Ngôn Thanh Chi cau mày. “Hôm nay an bài thế này, Ngôn mỗ xác thật là hoàn toàn vì Thương tiên sinh ngài. Nếu như thông thường, tiên sinh ngài cho rằng Ngôn mỗ sẽ như vậy an bài hạ nhân đón tiếp các vị đến phủ đệ của ta sao?”

“Ngôn mỗ biết, chính mình chỉ là linh hồn từ trăm năm trước đã dung hợp cùng liên lí tinh mà thôi. Dù cho ta có thể thúc đẩy bao nhiêu mối lương duyên thì cũng không thể nào so sánh linh lực với Hạn Bạt ngàn năm khó gặp.”

Ngôn Thanh Chi có chút tự giễu cong khóe môi, nhìn về phía Thương Sùng hai mắt hiện lên tia chua xót. “Thương tiên sinh có thể khinh thường xuất thân của ta, chính là Ngôn mỗ thật không cảm thấy việc ta giúp ngài hoàn thành việc ngươi muốn có gì sai?”

Lúc còn sống ở thời mạt Thanh, Ngôn Thanh Chi cũng là thư sinh ở huyện S. Gia cảnh bần hàn, hơn nữa lúc đó chế độ khoa cử hoàn toàn loạn, cho nên dù tài hoa hơn người cũng không thể sống khi bị đám quan lại chèn ép.

Tuy rằng người đời ai cũng nói rằng thật bất công cho gã, nhưng Ngôn Thanh Chi cái gì cũng không nói, chỉ mỉm cười lắc đầu.

Người khác cười gã là cổ hủ, yếu đuối, nhưng cũng chỉ có chính hắn biết nói càng nhiều thì sai càng nhiều.

Bởi vì tính cách ôn nhuận như ngọc, tướng mạo tuấn mỹ bất phàm, cho nên dần dà, người dân trong huyện tặng cho gã ngoại hiệu là ‘Nho Nhã Công Tử’.

Dù gã không có công danh, ngày qua ngày sống cảnh thanh bần nhưng mà vẫn làm cho rất nhiều nữ tử trong thành vì gã mà khuynh đảo.

Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước. Một lần ngoài ý muốn, Ngôn Thanh Chi cùng đại tiểu thư nhà Viên ngoại yêu nhau.

Đại tiểu thư không chỉ nổi danh ở huyện S vì sắc đẹp, hơn nữa gia cảnh cũng coi như giàu có. Chẳng khác gì những câu chuyện xưa trên TV, thiên kim tiểu thư yêu thư sinh nghèo kiết, bị gia đình ngăn cản cùng đánh đập.

Đại tiểu thư cuối cùng vì tình mà chết, Ngôn Thanh Chi bỏ lên núi, cắt cổ tay tự sát ở bên một cây liên lí chưa thức tỉnh.

Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, nhưng nhiều khi duyên phận rất đáng tiếc, chẳng qua là Nguyệt Lão se nhầm tơ hồng, sau đó lại sửa sai tạo nên một phen tê tâm liệt phế mà thôi.

Ngôn Thanh Chi vốn tưởng rằng, sinh thời không thể cùng tiểu thư gắn bó đến bạc đầu, sau khi chết nhất định cũng sẽ tìm được nàng. Nhưng khi trốn khỏi địa phủ,  hắn không chỉ mất đi cơ hội luân hồi đầu thai, hơn nữa trải qua mấy năm tìm kiếm nhưng hắn cũng không có chút tin tức nào của người trong lòng. 

Con người khi chấp nhất đã đáng sợ, vong linh mang theo chấp niệm mà mất đi hết tất cả thì càng làm cho người ta cảm thấy tiếc hận cùng đau lòng.

Tìm không thấy người yêu, Ngôn Thanh Chi vì bảo hộ ký ức của mình, không cho nó biến mất, vì thế bắt đầu hút linh hồn người khác. Đồng thời, cũng bởi vì trước khi chết máu của hắn chảy vào cây liên lí, nên thời gian qua, hắn liền tự động cùng cây liên lý hòa hợp nhất thể.

Cây liên lý vốn dĩ chính là cây Nhân duyên của Nguyệt Lão ở thế gian, cho nên nó đã đem tu vi của mình trao đổi cùng Ngôn Thanh Chi, định thành khế ước. Như vậy, vừa có thể bảo hộ con cháu S huyện thịnh vượng, lại có thể cho Ngôn Thanh Chi tiếp tục lưu lại nơi này chờ đợi  người yêu luân hồi chuyển thế.

Mấy trăm năm thời gian đích xác là lâu, bất quá Ngôn Thanh Chi cũng đã tích được không ít công đức. Không chỉ có tướng mạo giống như năm đó như đúc, hơn nữa thực lực cũng càng ngày càng mạnh hơn.

Hôm nay cũng là biết bọn họ đến vì cái gì, cho nên hắn mới nghĩ đến mất công đưa bọn họ đưa tới nơi này.

Nhưng mà… chẳng lẽ là chính mình tính kế sai lầm sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.