Vào ban đêm, núi lớn nhìn khủng bố hơn ban ngày rất nhiều. Vì quanh năm hoang vắng không có ai qua lại nên nơi này không có lấy lối đi.
Sở Niệm cùng Thương Sùng mỗi người cầm một cái đèn pin, ánh sáng mờ ảo cùng với tiếng dẫm lên cành cây đánh thức đám thú hoang đang ngủ trên cây.
Đột nhiên, có âm thanh truyền vào tai Sở Niệm, cô đưa tay giữ chặt Thương Sùng đang định bước tới, cô dừng lại thấp giọng nói: “Thương Sùng, ta nghĩ là…nó…tới…”
“Ừ.” Thương Sùng hơi cau mày, sau đó bất động thanh sắc mà đứng nguyên tại chỗ.
Mắt nhìn thấy sương đen càng lúc càng nhiều vây quanh bọn họ, Thương Sùng nắm tay Sở Niệm, đem cô ôm vào lòng, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, cả hai cùng lúc nhắm mắt lại.
Mười phút sau, sương đen tan đi, núi lớn lại khôi phục an tĩnh ban đầu
……
Lúc Sở Niệm mở mắt lại, cảnh tượng trước mắt đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Ban đầu rừng cây hoang vắng âm u, chỉ chớp mắt liền biến thành chiêng trống vang trời, tiếng người ồn ào cả trấn nhỏ.
Dù biết đây là ảo cảnh do liên lí tinh tạo ra, nhưng mà cô vẫn há hốc mồm, tưởng rằng bọn họ đã Xuyên Không!
Ngẩng đầu nhìn mặt trời còn lơ lửng buổi hoàng hôn cùng với những người qua đường cạnh bên họ, Sở Niệm nhăn chặt mày, hạ giọng quay sang Thương Sùng nói: “Em cảm thấy lúc nãy mình còn coi nhẹ thực lực của liên lí tinh này.”
Có thể xây ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116732/chuong-259-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.