Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 243

Chưa Từng Thấy Qua Bùa Trắng

Dù chúng ta không thể kết hôn ngay, nhưng mà Thương Sùng à, em muốn anh lúc nào cũng nghĩ tới em.

Em thích xem anh mặc đồ em mua khi đi trên đường, thể hiện khí chất anh tuấn soái khí độc nhất vô nhị của anh với dáng người không thể chê được.

Em thích nhìn anh dùng đồ em mua, rửa mặt đánh răng, làm những việc bình thường nhất trên đời này, tận hưởng những điều hạnh phúc nhất trên đời.

Tình yêu không phải chỉ có người đàn ông có thể tiêu tiền vì người phụ nữ, mà người phụ nữ cũng có thể dùng năng lực của mình khiến cho người đàn ông cảm nhận được tình yêu của mình.  

Thương Sùng, anh hiện tại có thể cảm nhận được tâm ý của em không?

Anh tặng cho một tòa thành an toàn nhất trên đời, em đáp lại anh bằng một trái tim ôn nhu hoàn hảo nhất.

……

Dù trước giờ mình chưa từng trải qua cảm giác này.

Loại cảm giác mà huyết mạch sôi trào, cảm giác hận không thể cùng nàng một đêm đến bạc mái đầu.

Tình yêu một đời một kiếp thật cảm động, còn hắn dùng đến mấy đời máy kiếp thời gian để có được hạnh phúc.

Là thật sự có được thì sẽ có mất sao? Ta mất đi quyền làm người, lại được tình yêu độc nhất vô nhị của em sao?

Thương Sùng ôm chặt Sở Niệm, trên hàng mi dài lấp lánh tầng hơi nước.

Hắn hít sâu một hơi, sau cùng cố gắng bình phục cảm xúc, đôi tay nhẹ nhàng như đang nâng bảo vật trân quý nhất trên thế giới, Thương Sùng nói với Sở Niệm: “Nha đầu, anh yêu em.”  

Sở Niệm cong môi, cười như vầng trăng ngoài cửa sổ, ôn nhu nhẹ nhàng “Em cũng vậy.”  

Chợt nhận ra điều gì, Sở Niệm buông tay ra khỏi eo Thương Sùng, quay nhìn đồng hồ thấy thời gian không còn sớm, cô thở dài, nhẹ giọng nói: “Thương Sùng, em phải về rồi.”

Thương Sùng trong lòng nỡ, nhưng cũng đành phải gật đầu nói: “Anh đưa em về.”

“Có báo với Hoa Lệ một tiếng không anh?” Sở Niệm nhìn lên lầu, cúi người nhặt đồ ăn vặt và cài tóc của mình. 

“Không cần, con bé chắc đang chăm sóc Cẩm Mặc. Thương Sùng mặc áo khoác, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn.

Khoác tay Sở Niệm ra cửa, mở cửa xe, hắn nói: “Em yên tâm, lúc về anh sẽ nói với Hoa một tiếng.”

“Dạ, vậy tốt rồi.” Sở Niệm cong cong khóe môi, cúi người ngồi xuống.

Cơn gió lành lạnh nhẹ thổi từ cửa sổ…đã qua năm mới nên trên đường dù đêm tối cũng vô cùng náo nhiệt.

Sở Niệm ngồi trên xe thật vui vẻ, ánh đèn đủ màu chiếu sáng cả nụ cười dịu dàng hạnh phúc của cô. Cô vừa kể lại chuyến dạo phố ban chiều cùng Hoa Lệ, vừa tươi cười cùng Thương Sùng.  

Hầu hết mọi người nghĩ rằng một người đàn ông khi anh ta nghiêm túc làm việc gì đó có dáng vẻ động lòng người nhất, nhưng Sở Niệm lại cảm thấy rằng dáng vẻ lúc Thương Sùng lái xe đều trước sau như một khiến người ta mê mẩn.

Yêu đến tẩu hỏa nhập ma sao? Sở Niệm nhịn không được nhẹ giọng cười.

Thương Sùng nhướng mày, yêu chiều nhìn cô. Tuy không biết cô nghĩ tới điều gì mà có thể cười như vậy, nhưng là cũng không thể không thừa nhận rằng chỉ cần cô vui vẻ, tâm tình của mình cũng sẽ sung sướng theo.

Dừng xe dưới lầu nhà cô, Thương Sùng do dự trong chốc lát, nhìn Sở Niệm nói: “Nha đầu, có thể giúp một việc được không?”

Hắn đột nhiên khách sáo làm Sở Niệm cau mày, vô thức muốn trách vì hắn lại dùng cách nói xa cách đó với cô, liền quay sang nhìn thì thấy Thương Sùng đang vô cùng nghiêm túc.

Là xảy ra chuyện gì sao?

Ngồi trên ghế Niệm sửng sốt một giây, sau đó cũng nghiêm túc lên. “Là gặp phải chuyện gì khó giải quyết ạ? Thương Sùng, trước giờ anh không như vậy!”

Từ lúc cô biết Thương Sùng tới nay đều mang bộ dáng tự tin tràn đầy. Hắn không có khả năng gặp trúng vấn đề gì nan giải, cũng như không gì có thể làm khó được hắn.

Nhưng hiện tại…

Thương Sùng thở dài, đem lá bùa màu trắng trong túi quần ra. “Anh cũng không chuyện này có khó giải quyết không, anh cũng phải thừa nhận rằng anh chưa từng gặp qua lá bùa như thế này.”

Sở Niệm cầm lấy lá bùa nhìn những nét vẽ trên bùa, hỏi Thương Sùng:

“Thứ này từ đâu mà anh có?”

“Từ chỗ Cẩm Mặc.”

“Hả…Cẩm Mặc?”

Thương Sùng gật gật đầu, hơi nhăn trán nói: “Chiều nay lúc anh tới công ty Cẩm Mặc thì phát hiện trong phòng của cậu ấy. Tuy rằng hiện tại không có sinh ra tác dụng phụ gì với Cẩm Mặc, nhưng anh sợ có người sẽ tránh ở chỗ tối thương tổn cậu ấy.”

“Để cho an toàn nên anh cũng không nói cho cậu ấy và Hoa Lệ biết. Chẳng qua từ lúc về tới giờ anh cũng không hiểu được lá bùa này cùng hình vẽ có ý nghĩa gì, càng không hiểu sao có người dùng giấy trắng vẽ bùa.”

Hắn biết rõ kiến thức của Sở Niệm, thân phận cô cũng là người trừ ma, nên để cô không phát sinh hoài nghi, Thương Sùng giơ tay sờ lên tờ giấy trắng vẽ những đường màu đỏ sẫm và đen. “Em xem những đường vẽ này, không những không giống như anh từng biết, hơn nữa chu sa dùng cũng không giống nhau.”

“Em cũng biết anh là tay ngang trong nghề…nên anh muốn em giúp anh xem một chút.” 

Sở Niệm quẹt tay lên đường cong màu đỏ, sau đó đem ngón tay đặt trên mũi ngửi thử. Dường như là nghĩ tới cái gì cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thương Sùng. “Đây không phải là chu sa mà người trừ ma dùng, nếu em đoán không sai thì màu đỏ ở đây hẳn là máu động vậy.” 

“Máu? Sao có thể?” Thương Sùng kinh ngạc, đem lá bùa đặt ở mũi hít thử. Quả nhiên, một mùi hôi thối cùng mùi máu rất nhẹ phả vào mũi hắn.   

Chính mình vẫn là sơ sót, lúc trưa chỉ lo lắng Cẩm Mặc, nên không phát hiện ra thứ này.

Bất quá…… Thương Sùng hỏi Sở Niệm: “Hiện tại còn có người dùng máu vẽ bùa sao? Vì cái gì trước nay anh đều không có nghe nói qua?”

“Em cũng chưa từng nghe tới môn phái nào dùng cách này.”   Sở Niệm trầm ngâm trong chốc lát, đem lá bùa đặt ở trong tay. “Thương Sùng, anh không ngại làm em cầm lá bùa này đi chứ?”

“Không ngại, nhưng là…… em muốn tìm người khác hỗ trợ?”

Sở Niệm gật gật đầu, đem lá bùa cho vào túi. “Đuổi Ma tông phái có nhiều như vậy, em không tin không có ai biết thứ này.”

“Anh yên tâm, trong vòng ba ngày, em sẽ đem sự tình làm rõ ràng. Thương Sùng, để em tìm hiểu lá bùa không rõ lai lịch này, anh về lo cho Cẩm Mặc đi.”

Bất kể thế gia đuổi ma nào, khi dùng đuổi ma hành đạo cũng chỉ quen dùng chu sa kim sa hoặc là máu tự thân của người đuổi ma.

Tuy lá bùa này dùng máu vẽ nhưng nếu là máu của người đuổi ma sẽ có mùi khác, không có tanh hôi như ở trên lá bùa này.



Gay cấn rồi đây, liệu gã đàn ông trẻ tuổi này là ai? Hắn là quỷ, là yêu, hay là cái gì?!?

Mèo cũng hóng không kém cả nhà mà cố nhịn không đọc, mà vừa làm vừa đọc cùng mọi người.

Cho Mèo chút động viên đi cả nhà ơi ^^
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.