Sở Niệm quay đầu đi, nhữngngón tay nắm chặt đâm vào lòng bàn tay run nhè nhẹ.
“Mấy ngày nay em có khoẻ không?”
Thương Sùng thấy Sở Niệm trầm mặc làm cho rối loạn trong lòng, nói lung tung.
“Còn tốt.” Sở Niệm nhẹ giọng thở dài, thấp giọng nói ra hai chữ. “Anh thì sao?”
“Cũng thế, chẳng qua sau khi không tìm thấy em thì không ổn lắm.”
Ránglàm cho giọng mình ôn nhu một ít, Thương Sùng tiếnvề phía trước một bước, bướctới cạnh bên Sở Niệm.
“Anh chỉ sợ không tìm thấy em…anh sợ.”
Sở Niệm cười khổ, ức chế nhữngý niệm cuồn cuộn trong lòng.
“Hiện tại không phải là anh tìm được rồi sao? Anh yên tâm, em chỉ muốn đi giải sầu thôi.”
“Anh đưa em đi chơi nhé?”
“Không cần.” Sở Niệm lắc đầu, nhìn Thuơng Sùng. “Nếu anh dùng thân phận bạn bè tới quan tâm thì em cảm ơn. Nhưng nếu không còn gì khác muốn nói với em thì em cũng không cần anh làm bạn.”
Thấy ánh mắt Thương Sùng ánh lên nỗi cô đơn, Sở Niệm lùi lại trong phòng, trước nhìn cánh tay hắn còn chống ở cửa phòng rồi mới cúi đầu, dùng tóc che đi ánh nhìn của mình.
Chương 229
Lì Lợm Mặt dày
“Cũng không còn sớm, em còn muốn nghỉ ngơi, anh cứ…tự nhiên.”
‘Rầm’ một tiếng đem đóng cửa, Sở Niệm như dùng hết sức lực ngồi sụp xuống đất.
Cô thừa nhận lúc nhìn thấy Thương Sùng, trong nháy mắt cô chỉ muốn lao vào trong lòng ngực hắn.
Cô cũng thừa nhân, lúc Thương Sùng nói hắn nhớ mình, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116692/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.