Thương Sùng liếc mắt nhìn Sở Niệm không có bất cứ biến hóa nào trên mặt, sau đó mới nói tiếp.
“Lúc đó ta thật sự kinh ngạc, nên không có kinh động Sở Niệm mà một mình đi tới biệt thự Nhạc gia. Lúc đó, Nhạc Du không có nhà, mà dì Vân bảo mẫu nói cho ta biết trong phòng Nhạc Du hiện chỉ có Ấn Sầu.
“Cho nên, anh bắt đầu hoài nghi Ấn Sầu?” Vương Lượng hỏi.
“Đúng vậy.” Thương Sùng đáp. {meo_mup}
“Một người con gái nếu vì đố kỵ tình bạn của người khác thì thật sự sẽ châm ngòi ly gián. Nhưng sau khi tra ra được hoàn cảnh gia đình của Ấn Sầu ta mới phát hiện ra sự tình so với vẻ ngoài còn phức tạp hơn rất nhiều.”
“Ấn Sầu là đứa bé bị bỏ rời, từ nhỏ đã sống trong việt phúc lợi. Bởi vì trên mặt bẩm sinh có vết bớt, hơn nữa lúc nhỏ trẻ con đều không cố kỵ lời nói, nên cô ta vẫn luôn tự ti.”
“Đến khi mười một tuổi, có một người đàn ông đến viện phúc lợi nói muốn nhận nuôi cô ta, cuộc sống của Ấn Sầu mới xuất hiện biến hóa long trời lở đất.
Cô ta cho rằng mình có cha nuôi thì sẽ không chịu cuộc sống ăn nhờ ở đậu như trước kia, nhưng thực ra cô ta đã sai rồi.”
Vương Lượng nghe tới đây thì chăn mày nhăn tít lại. Trước đây hắn có xử lý mấy vụ ngược đãi trẻ con, phần lớn những đứa trẻ bị ngược đãi lạm dụng này sau cùng đều đoàn tụ gia đình hoặc được nhận nuôi.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116619/chuong-166-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.