“Mấy hôm rồi con đi đâu?”
“Truy bắt cẩu linh đó, không phải con nói với bà rồi sao?!”
“Truy bắt cẩu linh mà phải gỡ vòng cổ xuống hả?! truy bắt cẩu linh đòi phải linh hồn xuất khiếu hả?”
Bà nội nổi giận lôi đình làm Sở Niệm sợ hãi, từ nhỏ tới giờ chưa bao giờ thấy bà nổi giận tới mức này.
Chột dạ cúi đầu, cô nói: “Nội à, con làm vậy là có lý do mà.”
“Bà mặc kệ con có lý do gì, con có biết là dùng cách linh hồn xuất khiếu sẽ bị giảm thọ không hả?”
“…biết.”
“Có phải bà đã từng nói qua không chỉ một lần với con là không được tháo vòng trên cổ xuống?”
“…Dạ.”
Bà nội cô nhíu mày, bay tới chỗ bài vị của mình.
“Nếu như con không chịu nghe lời ta, thì từ hôm nay trở đi, ta sẽ quay về lư hương chờ tới lúc luân hồi! Về sau con muốn làm sao thì cứ việc làm!”
Sở Niệm kinh hãi, vội vàng chạy tới quỳ bên cạnh bà nội.
“Nội ơi, Niệm Niệm biết sai rồi, về sau…sau này con không dám xằng bậy nữa.”
Bà nội cô không nói gì, nhắm mắt coi như không thèm ngó tới cô.
“Nội à, nếu bà còn giận, thì Niệm Niệm xin quỳ ở đây, quỳ cho tới khi bà hết giận thì con mới đứng dậy nha?”
Hai bà cháu cứ vậy giằng cho, cho tới khi Sở Niệm đã quỳ hơn một giờ thì bà cô mới chớp mắt, nói:
“Lần này bà tạm tha. Mai mốt còn dám làm như vậy coi bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116603/chuong-154-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.