Thương Sùng cười, “Nha đầu, em thật đúng là hào phóng ha. Tiền nhiều như vậy mà em dám bỏ ra. Vì báo đáp em, anh đành tạm chấp nhận gả cho em vậy. Em cần phải nhớ kỷ vì người ta mà phụ trách đó, bằng không, anh sẽ cắn em.”
“Em cắn lại anh đó!” Sở Niệm rúc vào trong lòng của Thương Sùng cười vô cùng vui vẻ.
Thương Sùng hôn lên gương mặt cô, nói. “Bây giờ trường học cũng nghỉ rồi, trong khoảng thời gian này em có muốn đi đâu du lịch không? Chúng mình cùng đi chơi với nhau?”
Sở Niệm gật gật đầu, “Đi ra ngoài chơi cũng tốt, chẳng qua là mình đi đâu chơi nhỉ?”
“Em nghĩ kỹ coi muốn đi đâu rồi nói với anh, giờ đứng lên rồi đi rửa mặt đi. Ngủ suốt một ngày không ăn uống gì, nếu làm cho nương tử của anh đói lả, anh thật sự đau lòng đó nha.”
Thương Sùng tuy rằng nói năng có chút cổ quái nhưng vẫn làm cho Sở Niệm trong lòng ngọt ngào giống như được rót mật ong. Hờn dỗi mắng Thương Sùng lưu manh, sau đó nhảy nhót chạy vào phòng vệ sinh.
Cô thay một chiếc váy liền thân màu đỏ xinh đẹp, lấp ló đường cong nơi cổ áo làm cho Thương Sùng nhìn ngắm đến nhập thần. Sở Niệm thẹn thùng trừng mắt liếc hắn một cái, đưa tay nhận lấy áo khoác trắng hắn đưa mặc lên người.
Tóc đen dài xõa sau lưng, Sở Niệm tìm một đôi giày cao gót xinh xắn ra mang.
Thương Sùng trêu chọc cô. “Ngày thường thì thường xuyên mặc đồ như một thằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116590/chuong-142-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.