Quay đầu lại, nhìn Vương Lượng đã chạy về phía bọn họ, Sở Niệm nâng một bàn tay làm dấu ở trước ngực, lập tức có tia sáng màu xanh nhạt bao trùm lên vết thương của Thương Sùng.
Yêu khí đã trừ, nhưng miệng vết thương còn đang rỉ máu, phải xử lý nhanh một chút mới được.
Cúi đầu nhìn nhìn quần áo mình, may mà hôm nay có mặc một áo sơ mi trắng ở trong áo khoác.
Túm lấy vạt áo, dùng sức xé ra. Một mảnh vải trắng rơi vào trong tay cô, không đợi Thương Sùng mở miệng, khom lưng dùng mảnh vải che miệng vết thương của anh.
Cùng lúc đó, nằm ở trong lòng cô, Thương Sùng như có như không cong khóe môi.
...
Vương Lượng vội vàng chạy tới, cho dù bị một màn kia hù sợ không nhẹ, nhưng sau khi kiểm tra vết thương của Thương Sùng, anh đã hết sức ổn định tâm thần, dùng di động gọi 120.
Cùng nhân viên cứu hộ nâng Thương Sùng đặt lên xe rồi thu xếp thỏa đáng cho Sở Niệm. Kiểm tra, xét nghiệm, khâu lại, mọi việc vặt đều do Vương Lượng sắp xếp bác sĩ xử lý. Thậm chí, lần đầu tiên anh dùng chính thân phận nhân viên cảnh vụ của mình để giúp Thương Sùng lấy được giấy phép đặc biệt từ chỗ bác sĩ.
Mặc dù không hiểu nhưng anh ta cũng không đồng ý để Thương Sùng rời khỏi bệnh viện vào lúc này.
Nhìn bác sĩ và y tá xoay người rời đi, Vương Lượng thở dài, xoay đầu nhìn Thương Sùng, nói: "Anh Thương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116576/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.