Vương Lượng gật đầu, vài năm kinh nghiệm làm cảnh sát khiến cho anh vẫn tỏ ra rất tỉnh táo vào lúc này. Quay đầu nhìn bóng dáng ở chỗ xa kia, Vương Lượng mở cửa xe, từ trong xe đi xuống.
Thương Sùng và Sở Niệm đồng thời nhìn anh ta, thật lâu sau, Thương Sùng mới mở miệng: "Em để cho một người bình thường đi làm mồi nhử, có phải hơi thất đức hay không?"
"Tưởng Ba đã gặp qua hai chúng ta, hết cách rồi."
Sở Niệm thở dài, ánh mắt nhìn về phía trước, cô nói: "Lái xe, chúng ta đến đích chờ gã."
Thương Sùng nhếch môi, khởi động động cơ, lái xe lên đường.
... ...... ....
Bởi vì đã vào trời đông giá rét, đến rạng sáng, trên ngã tư đường, lúc này ngoại trừ gió lạnh thấu xương, chỉ có hai người Vương Lượng và Tưởng Ba.
Vương Lượng nhìn người đàn ông đang thu dọn bát đĩa, vô thức xiết chặt áo khoác ngoài.
Bước đi của anh rất chậm, giày da giẫm xuống nền đường phát ra tiếng vang rõ ràng trong đêm khuya này. Anh có thể cảm giác được mình vừa đi khoảng mấy chục mét, đã có người đang lặng lẽ theo sau.
Anh ta đi chậm, người sau lưng cũng đi chậm, anh ta đi nhanh, người sau lưng cũng bắt đầu sải bước.
Một hồi giằng co trong yên lặng, vào lúc này, đã khai hỏa.
... .....
Thương Sùng và Sở Niệm đi vào rừng cây nhỏ, bọn họ liền trốn vào trong bụi cây. Bên tai là tiếng gió lạnh gào thét, ngay cả một hàng cây dài cũng vang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116573/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.