Thương Sùng không có thói quen tham gia náo nhiệt, hơn nữa chỗ đó có mùi máu tanh nặng như vậy......
Sở Niệm thấy anh không lên tiếng, tự động cho là anh đồng ý. Cho nên liền kéo anh qua đường, chen vào trong đám người.
Nghe mọi người xung quanh nghị luận, Sở Niệm nhíu mày. Lúc đang muốn tiếp tục nghiên cứu những thứ trong lời nói của các bà các cô là thật hay giả, một khuôn mặt coi như là quen thuộc liền xuất hiện ở trong tầm mắt cô.
"Cảnh sát Vương......" Sở Niệm nhón chân lên, lúc Vương Lượng quay đầu lại, giơ cánh tay lên dùng sức vẫy vẫy, hy vọng có thể hấp dẫn được sự chú ý của anh.
Vương Lượng nhìn cô một lúc, cuối cùng nhớ ra chuyện lần trước ở núi Thái Hành. Anh đi tới, lễ phép cười cười với cô.
"Cô Sở, đã lâu không gặp."
"Không cần gọi tôi là cô Sở, gọi Sở Niệm là được." Sự xa lạ trong mắt Vương Lượng khiến cô cười hơi lúng túng, chỉ là dựa vào nguyên tắc nhiều chuyện, cô cố ý vội ho một tiếng, bắt đầu dụ dỗ.
Cô nói: "Trước kia tôi từng nghe Tô Lực nhắc đến anh, anh ấy nói anh làm việc rất có tâm, cũng chịu được cực khổ."
Vương Lượng là người thật thà phúc hậu, nghĩ tới quan hệ lúc trước của Tô Lực và Sở Niệm, cho nên cũng không hoài nghi lời cô nói. Anh có chút thẹn thùng gãi gãi đầu,--ll,,e..quy,,,don,,,,cực kỳ khiêm tốn nở nụ cười, đáp: "Là do đội trưởng Tô dạy bảo tốt."
Thấy Vương Lượng mắc mưu, Sở Niệm đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116550/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.