"Cũng thế, chỉ là lúc trước Cẩm Mặc xuất hiện ở trước mặt Sở Niệm là một con mèo đen. Không hiện thân, cộng thêm sợi dây chuyền kia, Sở Niệm đương nhiên sẽ không hoài nghi cậu ta. Nhưng nếu như em sống đã lâu năm, kết quả sẽ là thế nào, ta cũng không dám bảo đảm."
Hoa Lệ che mắt, vì sao trước đó con mèo đực đáng ghét kia lại không nói qua với mình, Sở Niệm là người trừ ma chứ. Nhưng bây giờ bảo cô quay trở về, cô thật sự không muốn!
Bộ dạng kiêu ngạo ban nãy đã lập tức biến mất hơn phân nửa, cô hạ thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Cùng lắm thì hạn chế tiếp xúc với cô ấy là được, nếu thật sự không được, em liền biến về nguyên hình. Dù sao, Hoa Lệ cũng không muốn đi."
"Em quyết định xong rồi?"
"Quyết định xong rồi."
"Tự mình gánh chịu hậu quả đi?"
"Vâng."
"Bảo đảm tuyệt đối không gây chuyện?"
"Hoa Lệ bảo đảm."
Thương Sùng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó, dưới ánh mắt tuyệt vọng của Cẩm Mặc, gật đầu với Hoa Lệ, nói: "Trên lầu có phòng của em và Cẩm Mặc - --l,,,q,,do,,,,nnnnn, hãy nhớ kỹ lời mình đã nói."
"Chủ nhân, đừng mà----- "
"Chủ nhân, ngài tốt nhất!"
Tiếng kêu rên của Cẩm Mặc và tiếng hoan hô của Hoa Lệ đồng thời nổ vang trong phòng khách, nhìn Thương Sùng đã lên lầu, Hoa Lệ nắm chặt tay kêu răng rắc.
Cô nghênh ngang đi đến bên cạnh Cẩm Mặc, dương dương đắc ý lắc lắc thân hình như rắn nước của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116542/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.