"Sở Niệm, tôi thích em, thật sự thích em. Mới đầu đúng là tôi nghi ngờ mối quan hệ giữa em và Tôn Quý Nhân, cho nên mới mở ngoại lệ với em. Nhưng sau khi chuyện đó chấm dứt, tôi mới phát hiện tôi thích em mà. Rốt cuộc tôi đối với em thế nào, chẳng lẽ em không hề cảm nhận được chút nào sao?"
"Trước cứ cảm thấy, cho rằng anh thật sự rất dịu dàng, rất tốt. Sau khi tôi ngây ngốc từ chối anh, cứ áy náy đến tận bây giờ." Sở Niệm đau khổ cười một tiếng.
"Hiện tại cũng tốt, vừa vặn hai chúng ta đều không thiếu nợ nhau."
Lần nữa thấy ánh mắt của Sở Niệm, Tô Lực đều không nhịn được run lên. Nếu như sự giấu diếm của mình làm cho cô tức giận, vậy cô có thể chửi mắng anh một trận. Tại sao phải như hiên tại, nhìn anh bằng một ánh mắt xa lạ. Không có mỉm cười, chỉ có sự lạnh lùng khiến người ta bận tâm khổ sở.
Tim như bị người ta dùng dao nhọn hung hăng đâm chọc, đau đớn đến mức anh chỉ có thể cong lưng lên. Tô Lực chán chường cúi đầu xuống, chỉ dựa vào một cái bàn để chống đỡ thân thể mình.
Sở Niệm không để ý đến anh, đi đến trước mặt Mặc Vân Hiên, nói: "Tuần Lộc, có lẽ đây là lần cuối cùng tôi gọi cậu như vậy. –ll;quyyy,,,,,do......nnnnn----Tính cách của Sở Niệm tôi không tốt, con người cũng rất ích kỷ, lạnh lùng đến mức không có mấy người bạn, quan tâm cũng chỉ có mình Nhạc Du. Đã lâu như vậy, cậu cũng biết tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116518/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.