Chương trước
Chương sau
Hít một hơi thật sâu, Tần Tâm Nhu cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Dù cô không muốn rời đi, nhưng anh đã nói đến mức này rồi, cô cũng không thể mặt dày ở lại nữa.

So với truy đuổi quá gắt gao, còn không bằng làm một người phụ nữ lý tính, mạnh mẽ. Dù sao đối với Tần Tâm Nhu mà nói, cô và Thương Sùng còn có rất nhiều thời gian, cũng không vội vã một lúc này. Cô đứng dậy nói rất xin lỗi với mọi người, trong đôi mắt thật to tràn đầy sự uất ức khiến người ta thương tiếc, sau đó liếc nhìn Thương Sùng một cái, xoay người rời đi.

Ánh mắt kia, là người sáng suốt đều biết là có ý gì. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng nhất thời hiểu rõ.

Ngồi ở đối diện, Thương Sùng đương nhiên thấy được biểu hiện của mọi người, anh không cho là đúng vẫn gắp thịt bò trong bát mình sang bát Sở Niệm, mí mắt cũng không nâng lên nhìn Tần Tâm Nhu một cái.

Sau khi tiếp nhận màn khinh thường của Sở Niệm, anh đặt đôi đũa sang một bên, nhìn về phía Tô Lực mà từ đầu tới cuối không hề nếm qua chút đồ nào.

"Xem ra cảnh sát Tô cũng không có hứng thú, đã như vậy, có muốn đi về nghỉ một tý hay không?"

Tô Lực cười lạnh, đáp: "Chẳng phải anh Thương cũng nên như vậy sao?"

"Tôi khác anh, chỗ này rất gần trường, trở về hay không cũng chỉ là vài bước đường thôi. Nhưng cảnh sát Tô thì khác, =-q====q-llll,,.q..q,,,đ......----nếu tôi nhớ không lầm, cục cảnh sát của anh hình như là ở phía Nam mà." Thương Sùng xem đồng hồ trên cổ tay, khóe môi nhếch lên một độ cong trào phúng.

"Chẳng lẽ bây giờ trị an đều tốt như vậy, quy định của cảnh đội cũng sửa thành thích làm gì thì làm sao?"

Tô Lực khác với anh, anh ta phải tuân theo quy định nghiêm ngặt của đội cảnh sát nhân dân, cho dù trong giờ làm việc không có vụ án thì cũng không được đi lung tung ở ngoài. Dù sao với chức vụ của Tô Lực cũng không cần tuần tra cái gì, chạy xa như vậy, còn vào lúc này, chính anh ta không cảm thấy bất thường sao?

Sao Tô Lực không nghe ra ý tứ trong lời nói của Thương Sùng chứ. Không hề có ý lảng tránh ánh mắt của anh, Tô Lực dựa lưng vào thành ghế, nói: "Đương nhiên không thể thích làm gì thì làm được, hôm nay chỉ là trùng hợp phá án ở gần đây thôi."

"Vậy thật đúng là quá khéo, các vụ án đều xảy ra ở xung quanh trường học này rồi. Không biết có phải tội phạm thấy vùng đất này có phong thủy tốt nên mới chọn ở đây không?" Thương Sùng cười cười, nói xong còn trêu chọc nhìn Sở Niệm.

Tô Lực nhếch môi, không thừa nhận song cũng không có ý tiếp tục phản bác.

Sở Niệm thật sự chịu đủ rồi, cô không hiểu vì sao Thương Sùng vừa thấy Tô Lực thì cả người đều biến thành con gà trống hiếu chiến, hai người không đối chọi gay gắt thì cũng nói chuyện vong vo luẩn quẩn như thế này.

Thật sự là quá nhàn rỗi mà dửng mỡ rồi!

Hung dữ trừng Thương Sùng xong, cuối cùng Sở Niệm vẫn phải điều hòa bầu không khí rồi. Coi như không phải là ý tứ của cô, nhưng cô cũng không muốn để cho hai người này như vậy hoài.

Cô nhìn về phía Tô Lực, hỏi: "Anh nói xung quanh đây có vụ án à? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Tô Lực nhìn về phía cô, -ll.q.q.,,,d.d..d.====----rốt cục trên mặt cũng có chút độ ấm, đáp: "Đã xảy ra một vài chuyện, song cảnh sát đã tra ra rồi, không cần quá lo lắng đâu."

"Là vụ án gì? Cướp bóc hay bắt cóc?" Sở Niệm mở to hai mắt, dáng vẻ rất là tò mò.

Tô Lực vừa muốn mở miệng, lại bị Thương Sùng giành nói trước. Anh nói: "Em cũng đừng tò mò, cảnh sát có thể tùy tiện nói cho người khác biết chuyện sao, có hiểu cái gì gọi là giữ bí mật nghề nghiệp không?"

Sở Niệm lườm anh một cái, coi như mình nhất thời hiếu kỳ nói sai thì đã làm sao hả! Tôi chính là không để ý tới anh, không để ý tới anh!

Cô xoay người nhìn Tô Lực, bày ra vẻ mặt đáng tiếc, chẹp chẹp cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi. Nếu thật sự không tiện thì cứ coi như tôi chưa hỏi nhé."

Thương Sùng không nói gì, sao anh vẫn luôn không phát hiện ra cô nhóc này còn có một mặt dịu dàng, dễ nói chuyện như thế chứ? Nhìn bộ dạng tươi cười tràn đầy dịu dàng của Tô Lực, anh thật sự cảm thấy khó chịu cả người!

Thật đúng là phong thủy luân chuyển, chỉ chớp mắt, bản thân đã bị cô nhóc kia ngó lơ, loại cảm giác này thật sự khiến người ta cực kỳ khó chịu.

"Thật ra cũng chẳng có gì bất tiện cả, đoán chừng buổi chiều sẽ đưa tin thôi. Bây giờ nói cho em biết cũng không tính là vi phạm nội quy." Tô Lực nhìn Thương Sùng vì nhẫn nhịn mà sắc mặt khó coi, ý cười bên khóe môi càng sâu.

Ngay từ đầu anh vốn không có ý định giấu giếm cái gì, tuy chuyện kia không nổi đến mức sôi sục, nhưng nếu muốn giấu diếm truyền thông cũng không phải chuyện dễ dàng.,,..q..q,,,.q.q.d,,d,d,d,----== Buổi sáng tuần tra hết hiện trường rồi đi ra, đám phóng viên vây chật kín gần đó cũng không có ý giấu diếm chuyện này.

Ban thân chỉ là nói cho người khác biết nhanh hơn so với phóng viên thôi, đây không tính là làm trái quy định của cảnh đội đi.

Sở Niệm có chút hưng phấn, chớp mắt vài cái hỏi: "Còn ra cả tin tức, xem ra chuyện lớn rồi đây. Anh mau nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải cô chủ, cậu chủ nhà giàu nào đó bị bắt cóc rồi hả?"

Thương Sùng liếc cô một cái, trêu chọc: "Trong đầu chỉ có thể nghĩ đến bắt cóc người khác, thật đúng là tài đó."

Sở Niệm phản kích: "Ai cần anh lo, anh cũng chẳng tốt đẹp hơn đâu!"

"Phụt..." 

Vốn luôn trầm tĩnh, Nhạc Du thật sự không nghĩ tới hai nguời này sẽ có một màn đối thoại vô vị như thế, thật lòng là nhất thời không nhịn được mà bật cười.

Sở Niệm như vậy cũng thôi đi, dù sao vẫn còn trẻ tuổi mà. Nhưng khiến cô thật sự không ngờ chính là bình thường thầy Thương luôn tỏ ra lạnh lùng, xa cách mà cũng như thế nữa. Trước kia định nghĩa về hai người này, giờ xem như toàn bộ đã nảy sinh cái mới rồi.

Cảm giác được mọi người đang nhìn mình, lúc này Nhạc Du mới rất áy náy ngẩng đầu, cười một tiếng, nói: "Tôi không hề cố ý, mọi người cứ tiếp tục." Nói xong, lại vội vàng nhìn về phía Tô Lực như cầu cứu, hy vọng anh mau chóng thu hút sự chú ý của hai người này rời khỏi người cô đi.

Tô Lực là người hiểu biết,-l...33///q,,,uYYY,,,,D...0,,,,,n.....==- 111==Nhạc Du lại có quan hệ như vậy với Sở Niệm. Cho nên anh mở miệng lần nữa, xem như giúp cô, cũng là giúp anh tiếp tục vấn đề của mình.

Tô Lực nói: "Không phải là vụ án bắt cóc gì, là một hộp đêm đã xảy ra chút chuyện, chết vài người thôi."

Nhạc Du và Ấn Sầu vừa nghe liền hít một ngụm khí lạnh, đều tự buông đôi đũa trong tay xuống, gia nhập đội ngũ lắng nghe với Sở Niệm.

"Hộp đêm?" Sở Niệm hỏi.

"Là một hộp đêm tên là Mê Tình Dạ Sắc sao?"

Tô Lực gật đầu nhẹ, đáp: "Sao em đoán được là quán đó?"

"Mấy ngày hôm trước ăn cơm ở một tiệm gần đó, nghe nhân viên phục vụ nói qua một chút. Thế nhưng, không phải hộp đêm đó đã đóng cửa rồi sao? Sao còn xảy ra chuyện chứ?"

"Trước đó đúng là đã xảy ra chuyện ẩu đả, đánh lộn dẫn đến tử vong, lúc ấy cấp trên yêu cầu chỉnh đốn và ngừng kinh doanh, cho nên đã đóng cửa vài ngày. Thế nhưng, hai ngày trước vừa mới mở cửa lại thì xảy ra chuyện."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.