Hít một hơi thật sâu, Tần Tâm Nhu cũng không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Dù cô không muốn rời đi, nhưng anh đã nói đến mức này rồi, cô cũng không thể mặt dày ở lại nữa.
So với truy đuổi quá gắt gao, còn không bằng làm một người phụ nữ lý tính, mạnh mẽ. Dù sao đối với Tần Tâm Nhu mà nói, cô và Thương Sùng còn có rất nhiều thời gian, cũng không vội vã một lúc này. Cô đứng dậy nói rất xin lỗi với mọi người, trong đôi mắt thật to tràn đầy sự uất ức khiến người ta thương tiếc, sau đó liếc nhìn Thương Sùng một cái, xoay người rời đi.
Ánh mắt kia, là người sáng suốt đều biết là có ý gì. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng nhất thời hiểu rõ.
Ngồi ở đối diện, Thương Sùng đương nhiên thấy được biểu hiện của mọi người, anh không cho là đúng vẫn gắp thịt bò trong bát mình sang bát Sở Niệm, mí mắt cũng không nâng lên nhìn Tần Tâm Nhu một cái.
Sau khi tiếp nhận màn khinh thường của Sở Niệm, anh đặt đôi đũa sang một bên, nhìn về phía Tô Lực mà từ đầu tới cuối không hề nếm qua chút đồ nào.
"Xem ra cảnh sát Tô cũng không có hứng thú, đã như vậy, có muốn đi về nghỉ một tý hay không?"
Tô Lực cười lạnh, đáp: "Chẳng phải anh Thương cũng nên như vậy sao?"
"Tôi khác anh, chỗ này rất gần trường, trở về hay không cũng chỉ là vài bước đường thôi. Nhưng cảnh sát Tô thì khác, =-q====q-llll,,.q..q,,,đ......----nếu tôi nhớ không lầm, cục cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-tru-ma-ban-trai-toi-la-cuong-thi/2116500/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.