Chương trước
Chương sau
Chương 797

“Coi như kiếp trước tôi nợ cô…Mau lau nước mắt trước đi.”

“Lau xong rồi tôi sẽ châm cứu và xoa bóp cho cô còn cô phụ trách chút bỏ nỗi lòng.”

“Hôm nay cứ coi tôi như là thùng rác, mặc kệ cô có bao nhiêu nỗi khổ, tôi cũng có thể chịu được.”

“Được không?”

“Anh……”

Diệp Khuynh Thành trên mặt tràn đầy sự xấu hổ, vội vàng lau nước mắt, vội vàng quay trở lại lên ghế ngồi, nhanh chóng bày ra bộ dạng cường nữ bá đạo thường ngày của mình.

“Cầm khăn giấy của anh ra đi, tôi không có khóc, không cần.”

“Cô không phải rời đi rồi sao, quay trở lại làm gì?”

Thấy dáng vẻ cố giả tạo của cô ta, Lương Siêu cố nén cười sau đó dìu cô ta đi.

“Tôi vừa nói là….,kiếp trước tôi nợ cô quá nhiều, cho nên kiếp này tôi nhất định sẽ nhanh chóng trả cho xong món nợ này.”

Nói rồi, hắn lại lấy kim châm ra, sau đó để Diệp Khuynh Thành ở một bên cởi quần áo ra, vừa đem găng tay cùng khăn vải ra hướng về phía cô ta mà vẫy vẫy: “Hừ, hai thứ này còn cần sao?”

“Dù sao lúc trước thứ không nên nhìn cũng đã nhìn thấy, thứ không nên đụng vào cũng đã sờ vào, không cần…”

“Im đi!”

Diệp Khuynh Thành vừa xấu hổ vừa tức giận mà mắng chửi, làm Lương Siêu lắc đầu thở dài, ngoan ngoãn đeo găng tay và che khăn vải lên.

Nửa giờ sau.

Dưới sụ xoa bóp không ngừng của Lương Siêu, đồng thời bản thân hắn cũng dùng huyền khí ân cần chăm sóc các kinh mạch trong cơ thể của Diệp Khuynh Thành, khiến Diệp Khuynh Thành cảm thấy thoải mái chưa từng có.

Cô ta ngừng lại việc căng thẳng, bắt đầu nói chuyện với Lương Siêu. Kể từ khi cha cô qua đời, cô buộc phải tiếp quản công ty Dược phẩm Nhuận Tinh đang chìm trong khủng hoảng, cô kể về việc mà cô đã làm việc không biết mệt mỏi, thậm chí còn hơn cả Saburo để duy trì công việc kinh doanh của gia đình. Trong khoảng thời gian này, cô ta đã phải chịu đựng bao nhiêu ánh mắt gièm pha cùng với việc mạnh mẽ nuốt ngược bao nhiêu tủi nhục vào.

Cô ta cũng nói về cách mà cô ta đã nắm bắt cơ hội, nhờ quý nhân giúp đỡ như thế nào, cô không chỉ tự mình giải quyết mọi khủng hoảng trong và ngoài công ty mà còn đưa Tập đoàn Dược Phẩm Nhuận Tinh lên một tầm cao mới chưa từng có!

Cuối cùng, cô nói về mong ước cuối cùng của đời mình.

Cô hy vọng rằng em trai cô có thể tiếp quản Tập đoàn Dược phẩm Nhuận Tinh đang hùng mạnh mà không cần phải làm việc chăm chỉ như cô.

Cô hy vọng bản thân có thể có căn nhà ở nông thôn, một cánh đồng hoa cúc như trong một bài thơ Nam Sơn. Làm việc lúc mặt trời mọc và nghỉ ngơi lúc mặt trời lặn.

Cùng chung sống với tình yêu của đời mình, dù cuộc đời này có thiếu thốn như thế nào cũng không hề cảm thấy hối tiếc.

Nói xong, nước mắt to bằng hạt đậu lại tuôn ra, chảy dài trên má, cuối cùng lại mơ màng mà lẩm bẩm: “Mệt mỏi quá, tôi thật sự rất mệt…”

“Mọi thứ tôi mong đợi sẽ không bao giờ có thể xảy ra…”

“Xét cho cùng, nó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước, ảo ảnh trong mơ…”

Lương Siêu chỉ lẳng lặng lắng nghe, lực đạo trong tay cũng trở nên mềm mại đi một ít.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.