Chương trước
Chương sau
Chương 735

“Chị Ngọc, giúp tôi dời toàn bộ công việc vào buổi sáng ngày mai qua buổi chiếu, tôi có việc riêng phải đi ra ngoài làm.”

Tôn Ngọc khẽ giật mình, trước đó Diệp Khuynh Thành vẫn luôn dồn tiến độ công việc về phía trước, đây là lần đầu tiên cô đẩy nội dung công việc ra sau như bây giờ.

“A, được, vậy tôi đi thu xếp.”

Ngày đó, chạng vạng tối, trong nhà lớn Tiêu gia.

Tiêu Thi Nhã ngồi xếp bằng trên sa lon, nghe Bác Tô báo cáo chuyện về Lương Siêu thì cười một tiếng, vỗ nhẹ tay và nói: “Thật không nghĩ tới nhanh như vậy Mộ gia đã bị giải quyết. Hơn nữa còn không cần tốn nhiều sức đã chuyển tất cả tài sản của Mộ gia vào danh nghĩa của người phụ nữ của mình, năng lực này, thủ đoạn này, chậc chậc. . .”

Sau đó mắt phượng nhắm lại, cười giả dối với Bác Tô.

“Bác Tô, hiện tại chắc ông tin phán đoán trước đó của tôi rồi đúng không? Ông đoán cái gọi là địa sản tân quý Tả gia còn có thể chống đỡ trước thủ hạ của Lương Siêu bao nhiêu ngày?”

Bác Tô lắc đầu cười cười, nói: “Chắc hẳn một khi Lương Siêu kia ra tay thì Tả gia không chịu nổi một ngày.”

“Đúng rồi tiểu thư, tôi thăm dò được sở dĩ Lương Siêu còn chưa ra tay với Tả gia là bởi vì hai ngày này đang bận tranh vị trí chỉ huy sứ ngoài biên chế trong tổng bộ Võ Minh.”

“Ồ?”

“Vị trí kia, không phải Võ Minh sớm đã có ứng cử viên sao? Chẳng lẽ. . .”

“Không sai.”

“Sáng ngày mai, Lương Siêu muốn lên võ đài với tên điên kia trong Võ Minh, bên thắng nhậm chức chỉ huy sứ ngoài biên chế od Võ Minh.”

Tiêu Thi Nhã khẽ giật mình, gương mặt xinh đẹp lại hiện ra một tia hưng phấn.

“Bác Tô, tôi muốn đích thân tới hiện trường quan sát trận chiến ngày mai, ông giúp tôi đi sắp xếp một chút đi.”

“Vâng, tiểu thư.”

Sau khi bác Tô lui ra, không biết Tiêu Thi Nhã suy nghĩ cái gì rồi cười một tiếng, vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi đỏ, sự quyến rũ chợt hiện lên không biết có thể mê đảo bao nhiêu người đàn ông.

“Thật là càng ngày càng thú vị. Lương Siêu, tôi cũng muốn xem lần này rốt cuộc anh sẽ gây nên sóng gió bao lớn ở Đế Kinh, nhưng tuyệt đối không được để tôi thất vọng, dù sao anh cũng là. . .”

“Ha ha ha. . .”

Hôm sau, trời còn chưa sáng thì Lương Siêu đã rửa mặt xong, thừa dịp Lâm Nghiên, Cung Vũ, Liễu Băng Khanh còn chưa tỉnh ngủ đã lặng lẽ rời đi.

Vì không để các cô gái lo lắng quá, hắn không nói cho ai biết về trận đấu hôm nay với Chung Kình.

Nhưng khi hắn đi vào tổng bộ Võ Minh, lại phát hiện Hạ Tử Yên, Khương Nhu đã chờ ở cửa chính, trên mặt mang đầy vẻ lo lắng.

“Hừ, tôi biết ngay anh không nói với Băng Khanh, Cung Vũ mà!”

“Chẳng qua bây giờ tôi là người của Võ Minh, tin tức liên quan tới trận chiến hôm nay giữa anh và Chung Kình đã sớm xôn xao cả tổng bộ Võ Minh, anh còn muốn giấu diếm tôi à?”

“À. . .” Lương Siêu bất đắc dĩ cười một tiếng, nhún vai nói: “Sau đó thì sao? Em cũng muốn cản anh à?”

“Hứ.” Sau khi xùy một tiếng, Hạ Tử Yên đi qua cho hắn một cái ôm chặt và nói: “Đi đi, cẩn thận một chút. Em trịnh trọng cảnh cáo anh, cho dù thua cũng không thể liều mạng, phải yêu quý cái mạng nhỏ của mình! Nếu anh có chuyện bất trắc gì thì bọn em sẽ không sống một mình.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.