Chương trước
Chương sau
Chương 709

“Haizz, gia chủ thật mau quên.”

“Tôi từng nói rằng đem toàn bộ tài sản của Mộ gia chuyển giao cho người bạn ngoại quốc của tôi vận hành. Trong năm nay sẽ hoàn vốn, một năm lãi gấp ba, ba năm lãi gấp tám.”

“Sự kiên nhẫn của người bạn nước ngoài của tôi không được tốt lắm, hiện tại sắp cạn kiệt rồi. Viêm Hạ mấy người có câu nói: nếu như bỏ lỡ cơ hội này thì không còn…”

“Hừ.”

Hồ Thiên Trì xông vào ngắt lời gã, nói: “Bây giờ gia chủ còn đang bận lo cho Đình Phong, làm gì có tâm trạng đi quản mấy thứ không đáng tin như ngươi?”

“Mễ Lặc đại sự, việc này để sau hãy nói. Hiện giờ tôi cần phải mau chóng bắt con nhãi Mộ Khuynh Tuyết về để cứu mạng con trai!”

Muốn bắt sư mẫu của gã ư?

Mễ Lặc khó chịu trong lòng. Sau đó, gã nghe thấy Mộ Vân Thao nói tiếp: “Chiều nay, Hồ đại sư đã tới chỗ Mộ Khuynh Tuyết nhưng lại bị thằng nhãi họ Lương chặn lại.”

“Mặc dù Hồ đại sư đã đánh trọng thương thằng nhãi kia nhưng vẫn không bắt được Mộ Khuynh Tuyết về. Hiện tại tôi đang liên hệ với bên tổng bộ Vũ Minh.”

“Mễ Lặc đại sư, hay là ngày mai ngài đi cùng với Hồ đại sư một chuyến đi?”

Cái gì?

Trong lòng Mễ Lặc vô cùng tức giận, lão già chân trần này lại dám đánh chủ nhân của gã bị thương?

Lúc này, Hồ Thiên Trì nói tiếp: “Ông đây không cần người ngoài hỗ trợ, hơn nữa ông đây cảnh cáo ngươi đừng có xen vào, tìm chỗ nào mát mẻ mà ngồi nếu không…”

Hồ Thiên Trì còn chưa nói xong, Mễ Lặc đã nheo mắt lại và nhìn ông ta với vẻ khinh thường.

“Ông dám uy hiếp tôi?”

“Xì, ông đây thèm mà uy hiếp cứ thứ dơ bẩn như ngươi làm gì? Nếu như dám chọc tức ông đây, ngươi có tin hay không…”

Hồ Thiên Trì đột nhiên im bặt.

Ông ta chỉ cảm thấy dường như có một cỗ uy áp nào đó cực mạnh mẽ bùng phát từ cơ thể của Mễ Lặc giống như một ngọn núi lửa! Tất cả đều đang nhằm về phía ông ta!

Dưới sự uy áp như vậy, Hồ Thiên Trì kêu lên một tiếng đầy đau đớn, thậm chí ông ta còn không thể đứng vững mà khụy gối xuống trước mặt Mễ Lặc với ánh nhìn kinh hãi…

“Ngươi, thế mà ngươi…”

“Đã đột phá đến cấp vua ma cà rồng! Chuyện này sao có thể?”

Mễ Lặc không thèm giải thích mà chỉ lạnh lùng nhìn ông ta.

“Mắng đi.”

“Vừa rồi ông còn chửi tôi là thứ dơ bẩn, mắng hăng lắm cơ mà? Mắng đi, tôi vẫn đang dỏng tai lên nghe đây.”

“Không, không dám!”

Hồ Thiên Trì thất kinh, nào còn dáng vẻ nửa vời lúc trước, lập tức bắt đầu vừa dập đầu lại vừa xin lỗi bồi tội.

Cuối cùng còn tự tát mạnh vào mặt mình! Làm Mộ Vân Thao nhìn thấy cũng có chút bất ngờ!

“Hồ đại sư, ngài đây là…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.