Chương trước
Chương sau
Chương 672

Nghe vậy, Diệp Tiêu lập tức lộ vẻ mặt đau khổ, sau đó đập bàn, chửi: “Mẹ kiếp, cái tên Lương Siêu khốn kiếp, đáng chết!”

“Hắn, hắn thật sự bắt cóc em gái của em!”

“Mà lại sợ, đã ngủ với em gái của em, làm loạn!”

“Cái gì?” Vẻ mặt Phương Lệ lập tức trở nên lạnh lẽo, nghĩ lại sau đó hỏi: “Ý cậu nói là Lương Siêu trước kia được đăng tin xôn xao trên mạng à? Là tên bạn trai scandal của Khuynh Thành?”

“Đúng!”

“Chính là thằng súc sinh chết tiệt đó!”

“Không thể nào? Không phải Vương Mặc của truyền thông Thiên Ngu đã tự ra mặt bác bỏ tin đồn rồi sao? Có phải thằng nhãi cậu lại nghe tin vịt từ đâu đó chứ?”

“Không phải tin vịt, là tôi tận mắt nhìn thấy!”

Diệp Tiêu càng nói càng tức, lập tức kể lại những chuyện trước đó Tôn Ngọc nói với mình cho Phương Lệ nghe, còn gửi mấy tấm hình mà Tôn Ngọc chụp cho Phương Lệ xem.

Sau đó Phương Lệ lập tức nheo mắt lại, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

“Vương Mặc bác bỏ tin đồn rồi xin lỗi, còn trục xuất Vương Tiểu Niên ra khỏi nhà, là bởi vì Khuynh Thành ra tay sao?”

“Không.” Diệp Tiêu lắc đầu, nói: “Hồi chiều tôi cố ý hỏi chị Ngọc, gần đây chị tôi vẫn đang bận bịu chuyện mấy loại thuốc mới, căn bản không rảnh để ý tới Vương gia.”

“Ồ?” Phương Lệ không khỏi nhíu mày lại, lập tức hừ lạnh một tiếng: “Tốt, rất tốt.”

“Xem ra Lương Siêu này không đơn giản chỉ là một tên ăn bám như đồn đại, có thể làm Vương Mặc sợ hãi trong thời gian ngắn như vậy thì cũng có chút thủ đoạn.”

“Thì tính sao! Lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một tên thầy lang giang hồ mà thôi, vẫn không xứng với chị của tôi!”

Nhìn thấy dáng vẻ xúc động phẫn nộ của Diệp Tiêu, Phương Lệ vỗ vỗ vai cậu ta, cười an ủi: “Đó là tất nhiên, cô gái tuyệt thế như Khuynh Thành thì trừ tôi ra, không ai xứng được với cô ấy cả. Nếu thằng nhãi kia đụng vào người bản thân không nên đụng, vậy dĩ nhiên là phải trả giá đắt.”

“Anh Phương Lệ, anh có cách trừng trị thằng nhãi kia sao?”

Phương Lệ lạnh lùng cười một tiếng, chợt lấy điện thoại ra cho Diệp Tiêu xem một đoạn video.

Trong video là một con dã thú ngoại hình rất giống hổ, nhưng lại hơi khác biệt, hình thể còn lớn hơn vài lần, toàn thân trên dưới còn mọc những cái vảy nhìn có vẻ rất dày.

Dưới ánh nắng chiếu rọi, những cái vảy ra sẽ phản chiếu ra từng mảnh hào quang màu vàng óng rực rỡ, giống như khoác một lớp giáp vàng, nhìn thật oai hùng bất phàm.

Diệp Tiêu hiếu kỳ mà hỏi: “Anh Phương Lệ, cái này là thứ gì? Nhìn… Hình như rất lợi hại?”

Phương Lệ cười không nói, sau đó hình ảnh trong video đột nhiên thay đổi, lại có ba con sư tử đực, năm con hổ và một bầy sói mười mấy con đột nhiên xuất hiện, cùng nhau triển khai vây công con dã thú giống như hổ lại không phải hổ trước đó!

Diệp Tiêu thấy thế thì nói thầm một tiếng xong rồi, nhưng trong lúc cậu ta bắt đầu mặc niệm cho con dã thú kia thì một cảnh tượng máu tanh kỳ tích đột nhiên xuất hiện.

“Rống!”

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.