Chương 597
Bảo Thông cũng muốn cắn răng chạy đi như mấy người kia nhưng hai chân lại bị mấy xấp đô la đánh gãy hoàn toàn.
Nhưng nó không phải kiểu gãy đứt lìa mà là từng phần trên chân đều vô cùng đau đớn…
Ông ta bị tra tấn tới mức tuyệt vọng, thậm chí trong đầu còn xuất hiện ý nghĩ hoang đường.
Nếu như mình không có nhiều cổ phần, thậm chí là không có tí nào thì tốt biết mấy.
Chí ít thì cũng sẽ không bị đập nhiều đến thế…
Chẳng mấy chốc, cho dù các cổ đông có cổ hủ và vô lương tâm đến đâu thì bọn họ cũng đều phải tranh giành xin tha dưới sự ‘tra tấn’ chưa từng có của Lương Siêu.
Thậm chí còn có một số người liều lĩnh leo lên bàn và cầm chứng từ chuyển nhượng cổ phần và vội vàng ký tên lên đó…
“Đừng, đừng ném nữa!”
“Tôi đã ký tên rồi! Tôi cũng không cần số tiền còn lại nữa!”
“Tôi là đồ xấu xa, là đồ vô liêm sỉ! Cầu xin Lương đại sư hãy thương xót! Nếu cứ như vậy thì sẽ mất mạng mất!”
“…”
Đến lúc này, Lương Siêu mới chịu dừng tay lại và nhìn về phía Bảo Thông, người duy nhất chưa bày tỏ ý kiến.
“Còn ông thì sao?”
Sắc mặt Bảo Thông run lên, mặc dù ông ta rất muốn cứng rắn một chút nhưng vì toàn thân quá đau đớn nên ông ta vội vàng cúi đầu nói: “Tôi, tôi cũng ký.”
“Tôi không cần tiền, tôi chỉ xin hãy tha cho tôi một con đường sống.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/3426146/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.