Chương trước
Chương sau
Chương 469

“Cái này…”

Mộ Liên Y bị dọa đến khẽ run rẩy, Lương Siêu thấy ả hoàn toàn không có ý nói ra thì cười nói: “Không muốn nói phải không? Vậy tôi phải rót cả bình nước sôi vào miệng cô. Đến lúc đó, sợ là cả đời cô cũng không nói được.”

“Đừng! Chị Khuynh Tuyết, tôi, không phải tôi không nói, là thật sự không dám…”

“Vụ tai nạn xe lúc trước liên quan đến quá nhiều thứ, nếu tôi nói ra thì sẽ bị chém thành muôn mảnh, chết không có chỗ chôn…”

Soạt!

Mộ Khuynh Tuyết nghe vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi, hai mắt cũng nheo lại. Thật ra vừa rồi cô nhắc tới vụ tai nạn xe cũng chỉ thăm dò mà thôi, cô chỉ hoài nghi vụ tai nạn năm đó là ngoài ý muốn hay do kẻ nào làm ra, luôn không thể xác định, nhưng bây giờ cô đã chắc chắn cha mẹ mình không phải chết do tai nạn, mà là mưu sát!

Vậy là đã đủ.

Còn rốt cuộc chủ mưu sau màn là ai, cũng không quá quan trọng đối với cô.

“Tốt…”

“Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cô nữa.”

“Được được, tôi lập tức đi.” Mộ Liên Y vội vàng bò dậy trốn đi, mà khi chạy đến cổng quán cà phê thì đột nhiên quay đầu, vừa oán độc vừa căm phẫn mắng to; “Thứ sao chổi, lần này mày phải suy nghĩ cho kỹ càng nên làm thế nào!”

“Đêm nay, Miller đại sư sẽ đến! Tao sẽ gửi địa chỉ cho mày, đến cùng có đi hay không thì tự mày lo liệu!”

Lương Siêu nghe vậy thì nhíu mày, lại nhìn Mộ Khuynh Tuyết, phát hiện sắc mặt của cô trở nên càng phức tạp.

Tự giễu, không cam lòng, oán hận… Nhưng càng nhiều vẫn là đau khổ.

Ấn tượng trước đó trong lòng Lương Siêu về Mộ Khuynh Tuyết vẫn luôn là dạng ngự tỷ (1) cực phẩm, quyến rũ, cực kỳ gợi cảm, quả thực như hai người hoàn toàn khác biệt so với hiện tại.

(1) Những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực, tính cách mạnh mẽ dứt khoát

“Cái kia…”

Hắn hông biết nên an ủi như thế nào, Mộ Khuynh Tuyết chợt ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mà nhìn hắn: “Có thể mượn bả vai anh dựa vào một chút không?”

“Được.” Lương Siêu vội vàng ngồi xuống, mặc cho cô dựa tới, không bao lâu sau đã cảm thấy nửa tay áo đều bị nước mắt của cô thấm ướt.

Qua một hồi lâu, cảm thấy cảm xúc của cô dần dần bình phục, Lương Siêu mới nhẹ giọng hỏi: “Vừa rồi cô gái kia tìm cô là muốn làm chuyện gì?”

“Miller đại sư mà cuối cùng cô ta nhắc tới lại là người nào? Sao nghe giống như tên ngoại quốc thế?”

“Tôi, tôi cũng không biết…” Mộ Khuynh Tuyết lắc đầu, thấy Lương Siêu còn muốn tiếp tục đặt câu hỏi thì duỗi một ngón tay ra chặn môi hắn lại: “Hứa với tôi, đừng hỏi nữa được không?”

Lương Siêu bất đắc dĩ, đành phải gật gật đầu.

“Vậy cô muốn trò chuyện cái gì? Tôi nói chuyện phiếm giải buồn với cô?”

Mộ Khuynh Tuyết suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Sao anh lại tìm đến nơi này?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.