Chương 166
Ngụy Bác Văn còn cường điệu một lần, Lương Siêu cười nhạt một tiếng: “Đối với Trung y mà nói, chỉ cần là bệnh thì có thể trị.”
“Chỉ là một loại mù bẩm sinh nho nhỏ mà thôi, hễ là thầy thuốc Trung y nào có chút đạo hạnh cũng sẽ không coi loại bệnh nhẹ này ra gì.”
Chỉ là mù bẩm sinh mà thôi?
Con mẹ nó còn là bệnh nhẹ?
Ngụy Bác Văn cảm thấy có chút hỗn loạn: “Hừ, cái miệng mọc trên người anh, mún nói gì mà không được chứ? Có bản lĩnh anh chữa khỏi cho tôi đi!”
“Đừng nói chữa khỏi, chỉ cần anh có thể làm mắt trái của tôi có thể nhìn thấy dù chỉ một chút xíu ánh sáng, tôi sẽ lập tức thay đổi cái nhìn đối với Trung y, còn viết một bài luận văn học thuật ca ngợi công dụng của Trung y, đăng lên một trang web có y học quyền uy mang tính quốc tế!”
Lương Siêu lắc đầu cười một tiếng, lập tức không quay đầu lại mà nói: “Đi đến một gian phòng chờ đi, lát nữa tôi chữa cho anh.”
“Trị bệnh cho anh cũng không phải để anh thay đổi cái nhìn gì, Trung y cũng không cần anh đi ca ngợi, thuần túy là vì mỗi một thầy thước Trung y đều có tấm lòng đó mà thôi.”
Lần này, rốt cuộc không ai hoài nghi y thuật của hắn, cả Hồ Tuyết Liên vẫn luôn không ưa hắn cũng hậm hực ngậm miệng lại.
Trong phòng của Liễu Băng Khanh, sau khi Lương Siêu đi vào, thấy Liễu Băng Khanh đã hôn mê còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/3425720/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.