Chương trước
Chương sau
Chương 136

Lương Siêu lên lầu, vừa vào phòng Liễu Băng Khanh thì mày kiếm không khỏi nhướng lên. Hơi lạnh trong không khí thật mãnh liệt, chỉ sợ bệnh tình của Liễu Băng Khanh lại tăng thêm.

“Đến rồi?”

“Ừm.” Lương Siêu gật gật đầu, lập tức bắt mạch qua Huyền Ti, mà kết quả cũng không nằm ngoài suy đoán của hắn.

Liễu Băng Khanh nghiêng đầu sang chỗ khác, thấy hắn lộ ra vẻ mặt nặng nề thì khẽ hỏi: “Làm sao vậy?”

“Là tình trạng của tôi không ổn sao?”

Lương Siêu không nói gì, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Nếu như tôi đoán không sai, trước đó chắc cô từng chịu kích động mãnh liệt ở phương diện tình cảm?”

“Mà gần đây loại kích động này lại xuất hiện, đúng không?”

Soạt!

Sắc mặt Liễu Băng Khanh lập tức phát lạnh, Lương Siêu thấy thế vội vàng đổi chủ đề: “Được rồi, không nói đến những chuyện này.”

“Tôi đề nghị cô ở nhà nghỉ ngơi một khoảng thời gian, bỏ di động đi, đừng suy nghĩ, đừng nghe, cũng đừng nhìn cái gì nữa, hơn nữa…”

Tiếng nói của Lương Siêu đột nhiên trầm xuống: “Hôm nay tôi không thể cách không mà châm cứu nữa, nhất định phải châm sát người, xoa bóp.”

“Cô đừng hiểu lầm, tôi hoàn toàn không có ý mạo phạm, chỉ đơn thuần là suy xét cho bệnh tình của cô thôi.”

Thân thể Liễu Băng Khanh khẽ run lên, sau đó khẽ gật đầu một cái, ừ một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lần trị liệu này cần đến thời gian đặc biệt dài.

.

Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự của Lương Siêu, Sở Diệu Y luyện thêm một lần rồi dừng lại, đột nhiên nghe sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.

“Diệu Y, mấy tháng không gặp, không ngờ công phu của cô lại tiến bộ không ít, có điều sức lực vẫn có vẻ không đủ.”

Sở Diệu Y nhìn lại nơi phát ra tiếng động, nhìn thấy thanh niên mặc một bộ áo trắng thì gương mặt xinh đẹp của cô ấy lập tức xụ xuống.

Người này chính là hội trưởng truyền kỳ của câu lạc bộ TaeKwonDo đại học Thiên Hải, Từ Thiên.

“Không phải anh ra nước ngoài tranh tài à, sao trở về rồi?”

Từ Thiên cười cười: “Đấu xong thì về, nhưng thật ra trong lần tranh giải TaeKwonDo cấp thanh niên thế giới này cũng gặp được mấy đối thủ không tệ.”

“Hứ.” Sở Diệu Y khinh thường cười một tiếng: “Đánh không lại người ta thì cứ nói đánh không lại, tôi phiền nhất chính là bộ mặt rõ ràng không giỏi giang bằng ai mà cứ muốn giả ngầu.”

“Ồ? Vậy sao?” Từ Thiên cười cổ quái một tiếng, sau đó lập tức móc ra một cái cúp quán quân.

Thấy Sở Diệu Y có chút sững sờ, anh ta lại cười lộ ra nguyên hàm răng trắng: “Đáng tiếc, mấy đối thủ kia không tệ nhưng vẫn thiếu một chút nữa, đều bị tôi đánh chết rồi.”

Đánh, đánh chết?!

Sở Diệu Y đột nhiên rùng mình một cái.

Hình như cái tên này trở nên càng tàn bạo…

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.