Chương trước
Chương sau
Chương 131

Mỗi hộp chứa ít nhất 1 triệu nhân dân tệ, 10 hộp, tức là 10 triệu nhân dân tệ!

“Hôm nay tôi đến đây, là cho tiền cậu.”

“Cậu thấy đây đã đủ chưa? Nếu chưa, chỉ cần cậu nói một câu, tôi có thể bổ sung thêm.”

Có thể thêm nữa sao?

Lương Siêu sửng sốt hồi lâu, sau đó có chút ngượng ngùng nhéo nhéo mũi.

“Ông bảo ông là Cửu gia đúng không?”

“Ngươi khách khí như vậy đề khiến tôi có chút không, à thì, kiểu là vô công bất thụ lộc, tôi cũng không thể lấy không tiền của ông mà đúng chứ?”

Quản gia của Diệp Cửu mỉm cười, thầm nghĩ thằng nhóc này cũng biết đường đó, rồi nói: “Chỉ cần cậu hứa với Cửu gia chúng tôi hai điều, ngươi có thể yên tâm lấy tiền.”

“Xin nói rõ.”

Quản gia nói tiếp: “Thứ nhất, Triệu Thiết Trụ là người của Cửu gia, nếu như cậu đã phế gã, Cửu gia cần phải cho gã một lời giải thích nên chọn thời gian cậu có thể đến bệnh viện xin lỗi gã.”

“Thứ hai, thề trung thành với Cửu gia, từ nay về sau sẽ phục tùng Cửu gia, từ nay về sau sẽ toàn tâm toàn ý làm việc cho Cửu gia.”

Nói xong, anh ta chắp tay sau lưng vẻ mặt ngầu lòi.

“Thời gian của Cửu gia quý giá, và sự kiên nhẫn của ngài cũng có hạn. Tôi không thể đợi cậu lâu được, sau một giờ chúng tôi muốn nghe câu trả lời từ cậu.”

“Một vấn đề đơn giản như thế mà cũng mất hàng tiếng để trả lời, tôi có thể đưa ra câu trả lời ngay bây giờ.”

Lương Siêu vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đống tiền 1000 vạn đỏ chót, Diệp Cửu thấy vậy liền nở nụ cười.

Thằng nhóc này có vẻ là người thông minh.

“Thứ nhất, Triệu Thiết Trụ dám làm em gái tôi bị thương một ngón tay nên tôi chặt đứt 10 ngón tay của gã cũng là chuyện đương nhiên.”

“Cũng may là vì lúc đó em gái của tôi cũng ở đây nên tôi mới nhân nhượng, không muốn lưu lại hình ảnh bạo lực cho con bé. Bằng không, ông ta không chỉ đơn giản mất 10 ngón tay đâu.”

Nụ cười trên gương mặt Diệp Cửu cứng đờ, quản gia định mở miệng mắng lại nhưng anh ta giơ tay cản lại và nhìn chằm chằm Lương Siêu: “Vậy chuyện thứ 2 thì sao?”

“Chuyện thứ 2 càng đơn giản hơn.”

“Tôi quen sống tự do rồi nên không chịu nổi bất cứ sự quản thúc nào, nói chi đến chuyện tuyên thệ trung thành.”

Nhất thời khuôn mặt già nua của Diệp Cửu trầm xuống.

“Chàng trai trẻ, cậu đùa tôi à?”

Lương Siêu phất tay: “Ngài cũng đã già rồi, tôi chơi đùa với một ông già thì có gì thú vị chứ? Tôi chỉ là nói thật với ngài thôi.”

().

“Làm càn!”

Quản gia quát lớn nhưng Diệp Cửu vẫn muốn tiếp tục nói thêm: “Chàng trai trẻ, cho dù Triệu Thiết Trụ có mắc sai lầm lớn đến mức nào nhưng dù sao hắn vẫn là người của tôi. Nếu như cậu đồng ý về cùng một phe với chúng tôi thì người một nhà cũng dễ nói chuyện với nhau hơn.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.