Chương trước
Chương sau
Chương 120

Một tiếng chị dâu này, khiến Phùng Luân cảm thấy trái tim mình sắp tan nát…

Sau khi hít một hơi thật sâu, anh ta hỏi với giọng và sắc mặt càng thêm khó coi:

“Băng Khanh, cho tới bây giờ em không định cho anh lời giải thích sao?”

Liễu Băng Khanh cau mày: “Anh muốn giải thích cái gì?”

Phùng Luân tức giận chỉ vào Lương Siêu: “Tên này là ai!”

“Hai người quen nhau khi nào!”

“Em muốn giấu anh đến bao giờ?”

“Đù…”

Mặt Lương Siêu tối sầm lại, hắn nghĩ ngay cả người mắc chứng rối loạn thiếu hụt cảm xúc như Liễu Băng Khanh mà cũng có người theo đuổi sao, thật đúng là đặc biệt!

Xem ra đối với con gái mà nói, chỉ cần xinh đẹp, thì xấu tính chút cũng không thành vấn đề.

Lương Siêu sờ sờ chóp mũi, giải thích nói: “Ừm, à thì anh đừng hiểu lầm, thật ra, Băng Khanh và tôi…”

“Câm miệng!”

Phùng Luân lườm Lương Siêu, nhổ nước bọt một cách điên cuồng.

“Tao hỏi mày hả? Không có chỗ để mày nói ở đây nhé! Mày không xứng cùng ông mày nói chuyện đâu!”

“Phùng Luân, anh bị điên à?”

Liễu Băng Khanh ánh mắt trở nên lạnh lùng, phảng phất không khí xung quanh bắt đầu trở nên lạnh lẽo. . .

“Tôi đi cùng ai, có liên quan gì đến anh?”

“Mấy năm nay anh luôn mặt dày theo đuổi tôi, nhưng tôi chưa từng hứa hẹn với anh điều gì đúng không?”

“Nói thẳng ra, chúng ta thậm chí còn không phải bạn bè. Anh lấy quyền gì mà điều khiển cuộc sống riêng tư của tôi?”

Những lời này thực sự khiến trái tim Phùng Luân bị tổn thương…

Không, đúng hơn là chết tâm!

Phùng Luân ôm chặt lồng ngực đang đau nhức của mình, Lương Siêu cảm thấy đồng cảm với người này một lúc, yếu ớt hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Tôi là bác sĩ Trung y, nếu anh muốn thì tôi giúp anh khám qua chút?”

Mẹ kiếp!

Đối với Phùng Luân, đây là một sự sỉ nhục đối với mình! Thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu tươi!

Cảm giác giống như một tên nhóc sau khi ngủ với người phụ nữ của mình xong lại nói với mình vậy.

“Tôi chỉ mới đi chơi cùng với người phụ nữ của anh thôi, anh không cáu chứ?”

“Nếu bị tức chết thì tôi có thể mua cho anh một chiếc quan tài.”

Tay run rẩy chỉ vào Lương Siêu, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Tên nhóc chết tiệt kia, tao không muốn nói nhảm với mày, tao cho mày một cơ hội cuối cùng.”

Vừa nói xong Phùng Luân vừa tách hai chân ra.

“Quỳ xuống trước mặt Băng Khanh cho tao, sau đó chui vào háng tao như một con chó, rồi rời khỏi thành phố Thiên Hải ngay lập tức! Vậy thì tao có thể cân nhắc để mày đi.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.