Chương trước
Chương sau
Chương 118

Liễu Băng Khanh một lần nữa nhìn Lương Siêu với sự ngưỡng mộ khác xưa, còn Lương Nghiên vỗ tay:

“Oa, anh thật giỏi!”

“Ca tụng cái khỉ ấy!”

Lúc này, nhân viên bán hàng lại chửi: “Tên kia, anh thực sự cho rằng tôi dễ lừa lắm sao? Nói trắng ra là không phải chỉ dùng một chút chất lỏng trứng và bong bóng cá để dán cái bình này thôi sao?”

“Sao anh lại không dùng keo siêu dính từ cao su như vậy sẽ bền hơn chứ!”

“Anh như là đang sửa món đồ chơi vậy, sau một thời gian nhất định sẽ vỡ! Khi đó chả ai ở đây nữa, đều về cả rồi, thôi không nói nhiều nữa, đền tiền đi.”

Lương Siêu: “. . . ”

Con chó này thật ngu dốt, chả biết nhìn hàng cái gì. . .

Một lúc sau, Liễu Băng Khanh lấy thẻ ngân hàng ra và đưa cho anh ta.

“Đừng nói lời vô nghĩa, chúng ta quẹt thẻ đi.”

Thấy vậy, Lương Siêu còn định nói gì nhưng Liễu Băng Khanh đã nói: “Không cần phải nghiêm túc với loại người này, chúng ta cũng không có thời gian để cùng anh ta ở đây giằng co.”

“Chỉ có 60 vạn thôi, cứ coi là mở một chai rượu ngoại đi.”

Nghe vậy, Lương Siêu còn có thể nói cái gì nữa?

Giơ ngón tay cái, nói cô là nữ vương thật có khí phách.

Sau khi quẹt thẻ, nhân viên bán hàng cười xua tay sốt ruột: “Đi đi đi đi, đi cả đi!”

Sau khi ba người rời đi, nhân viên bán hàng lấy máy tính ra, bắt đầu đếm, cho dù giao dịch này được thực hiện, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền hoa hồng, đang tâm trạng tốt còn ngâm nga, liếc nhìn chiếc bình sứ xanh trắng, nghĩ nghĩ rồi chuẩn bị vứt đi.

Nhưng vừa cầm lên, đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên: “Dừng lại!”

“Đặt xuống!”

Nhân viên bán hàng nghe tiếng liền nhìn sang, lập tức lộ ra vẻ cung kính, khom người trước mỹ nhân cao gầy đang đi tới.

“Cô chủ, sao cô lại ở đây?”

Người đến đây là người đứng đầu ngành trang sức cổ ở thành phố Thiên Hải, đại tiểu thư của nhà giàu có lâu đời Dương gia, cửa hàng này là tài sản của nhà họ Dương.

Dương Thi Vũ phớt lờ anh ta, vội vàng mang theo bao tay cẩn thận cầm chiếc bình sứ màu xanh trắng, cô ấy đặt nhẹ lên bàn và bắt đầu kiểm tra cẩn thận, càng nhìn cô càng kinh ngạc, đây là một kiệt tác.

Đây chắc chắn là một kiệt tác kinh điển! Sau đó, cô ấy hào hứng hỏi: “Tôi nghe thấy không ít người nói rằng vừa rồi có người làm vỡ một chiếc bình trong cửa hàng, sau đó sửa chữa ngay tại chỗ, đây là nó sao?”

“Vâng.”

Nhân viên cửa hàng vừa mới phản ứng lại, liền bị Dương Thi Vũ mắng.

“Khốn nạn!”

“Các di vật văn hóa đã được trùng tu không được phép dùng tay chạm vào, và không được can thiệp vào chúng trong vòng 24 giờ! Anh đã làm trong ngành hơn mười năm mà quy tắc này cũng không hiểu sao?”

“Cũng bởi vì hành động vừa nãy của anh mà có khả năng khiến cái bình này tụt giá ngâm nước 50 vạn đó, thậm chí còn nhiều hơn!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.