Chương trước
Chương sau
Chương 115

Một chiếc bình sứ màu xanh và trắng gần như hoàn hảo như vậy, chưa kể giá trị sưu tập cao của nó, chỉ riêng giá trị thị trường hiện tại đã rất cao, ít nhất khoảng trên dưới 50 vạn.

Và ngay khi Lương Siêu vừa mới ước tính giá trong đầu, Lương Nghiên kêu lên “A!”, và cơ thể nhỏ bé của cô bé không thể chịu nổi mà mạnh mẽ ngã về phía sau!

“Nghiên Nghiên, cẩn thận!”

Trong lòng Lương Siêu như quắn quéo, hô to một tiếng rồi lập tức xông tới. Khi gáy của Lương Nghiên sắp chạm đất, hắn nguy hiểm ôm cô bé vào lòng, nhưng khi tay Lương Nghiên trượt xuống, cô chỉ nghe thấy “Bốp!” vang lên, món bình sứ thanh hoa đó cứ thế vỡ dưới đất, mảnh vỡ văng tứ tung.

“Ôi trời!”

“Đây là con cái nhà ai đây! Cứ tự nhiên động tay động chân như không có mắt nhìn vậy! Bình hoa quý giá vậy mà muốn đập là đập, người lớn đâu rồi mau cút ngay ra đây cho tôi!”

Nghe xong lời này, ánh mắt Lương Siêu khẽ chìm xuống, nhưng Lương Nghiên đã bước tới, chu cái miệng nhỏ nhắn, cố nén khóc bắt đầu không ngừng cúi đầu xin lỗi. “Chú, thực xin lỗi, thực xin lỗi…”

“Đều là lỗi của cháu, là cháu không cẩn thận…”

“Bớt làm bộ làm tịch đi!”

Nhân viên bán hàng không kiên nhẫn nói: “Xin lỗi được thì cần cảnh sát làm cái gì? Đồ gây rối, mày có biết việc mày đập phá sẽ gây cho người lớn bao nhiêu phiền phức không?”

“Nói cho ngươi biết người lớn trong nhà bây giờ đã coi mày là cục nợ và không cần mày nữa rồi.”

Vừa nghe cái này, lâm nghiên nhất thời không nhịn được, đã năm năm chưa gặp được được cha mẹ mình, nên chỉ “oa” lên một cái lập tức khóc luôn.

“Anh à, cha mẹ thật sự không muốn em nữa sao?”

“Nghiên Nghiên rất nhớ bọn họ, Nghiên Nhiên không phải đồ của nợ, hu hu…”

Lương Siêu lập tức dịu dàng dỗ dành, nhưng nhân viên bán hàng không muốn dừng lại, lấy ra một chiếc loa lại hét lên: “Đứa nhỏ này này là con của ai, mau đến nhận đi! Các anh chị mà không đến, tôi sẽ bán nó cho bọn buôn người để bù lỗ cho cửa hàng của chúng tôi!”

“Chó chết!”

Lương Siêu thầm nguyền rủa và sắp tức đến bùng nổ, nhưng thấy Liễu Băng Khanh sải bước tới đó với khuôn mặt đen kịt.

“Đủ rồi!”

“Không phải chỉ là một cái bình rởm thôi sao? Vỡ thì đã vỡ rồi, trút giận lên trẻ con làm gì? Nhân viên trong cửa hàng của mấy người chẳng lẽ ai cũng không có tố chất như anh à?”

Thấy Liễu Băng Khanh đã tức giận, Lương Siêu nghĩ một chút và cố hạ khẩu khí, không chen ngang cô.

Theo tình hình hiện tại của Liễu Băng Khanh, nếu cảm xúc của cô ấy, đặc biệt là những cảm xúc tiêu cực được bộc phát một cách thô bạo, thì sẽ có lợi cho tình trạng của cô.

“Cái bình rởm sao?”

Nhân viên bán hàng trong tiệm cười một cái nói: “Xin lỗi đi, cái bình này trị giá 60 vạn tệ đó! Bây giờ cô vẫn nghĩ nó là cái bình rởm sao?”

“Cô là người nhà của con nhóc này đúng không? Nếu vậy thì bớt nhiều lời đi, đền tiền!”

“60 vạn tệ, không được thiếu xu nào. Nếu không, tôi sẽ gọi cảnh sát!”

Liễu Băng Khanh lại tức giận, lâm nghiên thấy thế nhanh lên nhiều kéo tay nàng.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.