Chương trước
Chương sau
"Xin dừng bước!"

Ngụy Văn Uyên vội vã chạy chậm xuống đài ngăn cản Lương Siêu : "Bức chữ này thật là do cậu viết?"


"Ừm, vâng."

"Chẳng hay không biết giáo viên của cậu là ai? Tôi thực sự không thể nghĩ ra bất kỳ bậc thầy nào trong thế giới thư pháp có thể đào tạo ra một cao đồ như cậu đây."

Lương Siêu khiêm tốn mỉm cười, đang định nói thì Lương Nghiên vội vàng cướp lời: "Không ai dạy anh trai tôi cả, nhưng anh trai tôi thích thư pháp từ nhỏ, và anh ấy thường xuyên luyện tập nó, và sau đó anh ấy đã trở nên lợi hại như vậy khi viết."

Cái gì?

Cứ viết đi viết lại là thành giỏi thế này sao?

Ngụy Văn Uyên thực sự sửng sốt. Thư pháp của mình phải luyện tập thấm nhuần nhiều năm nhưng cũng không dám nói mình có trình độ như vậy, nhưng đối với cậu trai này thì ngược lại, chỉ tùy tiện viết có mấy năm thôi đã giỏi vầy rồi?

Làm sao có thể?

"Cô bé nói thật sao?"

Ngụy Văn Uyên nhìn chằm chàm Lương Siêu, nghi hoặc hỏi.

Vẻ mặt Lương Siêu thản nhiên gật đầu: “Ừ, là thật đó.”

“Chậc chậc!”

Ngụy Văn Uyên hít sâu một hơi, ông ấy tin rằng người có kỹ năng thư pháp bậc này nhất định sẽ không nói dối, lúc này mọi người lập tức giơ ngón tay cái lên và bắt đầu ngưỡng mộ, thậm chí còn gọi Lương Siêu là "Tiểu Hữu"

"Thực sự là không phục không được, tiểu hữu thật là kỳ tài! Kỳ tài hiếm có!”

“Chẳng hay có thể không lưu một phương thức liên lạc không? Sau này chúng ta nghiên cứu thư pháp?”

“Được.”

Lương Siêu rất thoải mái mà trao đổi phương thức liên lạc với Ngụy Văn Uyên, sau khi Ngụy Văn Uyên đi rồi, Liều Băng Loan nhìn thấy Lương Siêu lại muốn rời đi thì lập tức tiến lại ngăn hắn.

"Dừng lại, anh vẫn chưa đi được."

Lương Siêu nhướng mày, sốt ruột nhìn cô: "Cái gì? Cô vẫn muốn tìm vài người so tài thư pháp với tôi sao?"

“Không phải tôi nói cô chứ, cô tốt xấu gì cũng là một sinh viên đại học, ngay cả khi cô không thể đọc được chữ của tôi, thì ít nhất cô cũng phải có khả năng phân biệt giữa tốt và xấu, phải không?”

“À thì đương nhiên nếu một người sinh ra không có tính thẩm mỹ, vậy thì coi tôi vừa nãy không nói gì đi.”

“Anh!”

“Anh nói tôi không có thẩm mỹ sao?”

Liễu Băng Loan chỉ vào mũi mình, cảm thấy phổi sắp nổ tung! Đánh giá này nhất định là sỉ nhục cực lớn đối với một người con gái!

"Tên họ Lương kia, phương diện văn coi như anh qua, nhưng vẫn còn cửa ải cuối cùng là võ!”

Sau đó, cô quay đầu lại nhìn xung quanh một lần nữa, hơi cau mày và lẩm bẩm:

“Mấy tên ngốc trong câu lạc bộ Taekwondo đâu rồi? Tại sao họ vẫn chưa đến?"

“Đến đây!”

Không biết ai hét lên một tiếng, chỉ thấy một chàng trai trẻ vạm vỡ mặc đồng phục Taekwondo chạy đến.

Liễu Băng Loan cười đắc thắng nói: "Này tên họ Lương, bốn người này đều là cao thủ câu lạc bộ Taekwondo của trường chúng ta!"

"Chỉ mấy tên lưu manh giống như đêm qua anh đánh, bây giờ nếu bọn họ có không uống say mà gộp lại với nhau thì cũng không là đối thủ của một người trong số bọn họ đâu.”

“Chỉ cần anh có thể đánh thắng bốn người bọn họ, thì tôi sẽ coi như anh vượt qua cửa thứ ba, còn có thể tác hợp cho anh và chị tôi, thế nào hả?”

Nghe vậy, Lương Siêu sợ hãi xua tay, lượn luôn.

Ông đây muốn từ hôn còn chưa xong đây, bây giờ lại cần cô tác hợp sao?

"Anh ơi, tối qua anh có đánh nhau à?"

"Em sao không biết nhỉ?"

Lương Nghiên chớp chớp mắt tò mò hỏi với đôi mắt to tỏa sáng, Liễu Băng Loan bước tới và ngồi xổm xuống, xoa nhẹ khuôn mặt của cô bé và cười nói: "Em gái, anh trai của em lợi hại lắm đấy!”

“Tối qua anh em một mình đánh cho mấy tên người xấu sùi bọt mép luôn đó! Em có muốn nhìn anh ấy biểu diễn công phu ngay bây giờ không?”

“Vâng Vâng! Muốn ạ!"

Lương Nghiên gật đầu trong vô thức, nhưng cô bé nhanh chóng trở nên lo lắng: "Nếu anh trai em không thể đánh bại họ thì sao, nếu bị thương thì phải làm sao?"

“Không vấn đề gì, chị sẽ bảo họ biết chừng biết mực, tuyệt đối không khiến anh em bị thương!”

Nghe những gì cô ấy nói, Lương Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm, và bắt đầu lắc cánh tay của Lương Siêu một lần nữa và nhìn hắn đầy háo hức, thấy khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Băng Loan lúc này tràn đầy nụ cười đắc thắng.

"Này, nếu anh yêu thương em gái mình như vậy, thì anh phải luôn làm theo những gì em gái yêu cầu, phải không?"

"Anh trai, chị gái xinh đẹp đã nói rằng không có nguy hiểm đâu."

“Anh biểu diễn một chút nhé! Nghiên Nghiên muốn xem.”

"Lương Siêu: "..."

Nhanh như vậy tìm được điểm yếu của mình, lấy em gái mình ra để làm văn sao?

Cô gái này thật đúng là xấu xa!

Được.

Lương Siêu suy nghĩ một chút xong liền đồng ý, hắn đĩnh đạc nhảy lên trên bục, trong lòng đã nổi ý nghĩ làm xong nhanh thôi.

Thà rằng nhận thua cũng tuyệt không để cái người chọc gậy bánh xe Liễu Băng Loan này phá hỏng đại kế hủy hôn của mình.

Nhìn bốn người câu lạc bộ võ Taekwondo ăn mặc rất hầm hố kia đã lên rồi, Lương Siêu đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn liền vẫy vẫy tay về phía bọn họ.

“Bắt đầu đi.”

"Dùng tới toàn lực, cùng tiến lên."

Mọi người dưới dài bắt đầu phỉ nhổ.

“Người này thật là ngông cuồng, chữ viết đẹp cũng không có nghĩa đánh đấm cũng tốt, tưởng mình là văn võ song toàn chắc?”

"Từ xưa văn nhân hết sức lông bông, lời nói này thật đúng là một chút cũng không giả, đợi lát nữa xấu mặt rồi xem hắn còn xuống đài nổi không.”

“Hừ, mấy anh chàng câu lạc bộ Taekwondo kia cũng không vì hắn chữ viết tốt mà thủ hạ lưu tình đâu."

“…”

Trên đài.

Bốn người trong câu lạc bộ Taekwondo vẫn không có ý động thủ, tất cả đều dùng bộ cay đắng đau khổ nhìn Lương Siêu.

Cái đệt.

Sao lại là người mạnh mẽ này chứ?

"Các huynh đệ, trận này chúng ta còn đánh sao?"

"Đánh cái quần ấy! Muốn đánh thì mày đánh đi, tao không có khuynh hướng bị ngược!”

Phốc! Một người nói xong liền nhảy xuống đài.

Sau đó, phịch, phịch... Ba người còn không ở lại thêm một giây, lần lượt nhảy xuống dưới vô số ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm đầy soi mói của mọi người.

"Này!"

Liễu Băng Loan lại bực mình: "Các người đây là làm sao vậy? Đang cho rằng anh không xứng làm đối thủ của các người sao?"

“Người này tối qua một người lật tung mấy tên lưu manh đó, không hề kém cỏi so với mấy người đâu!”

“Vâng vâng, chúng tôi biết."

Bốn thành viên Taekwondo gật đầu liên tục, nghĩ rằng người đàn ông hung dữ này đâu chỉ là võ thuật không tệ, mà hắn phải gọi là quá mạnh! Mạnh đến thái quá!

Ngay cả Sở Diệu Y cũng có thể chơi đùa tùy ý thì một vài tên khốn du côn có lẽ còn không đủ để người ta dắt răng.

“Mấy người rốt cuộc có muốn đánh hay không, tôi nói cho các người biết, mặc dù hắn là anh rể của tôi, nhưng tôi rất thích hắn, nếu không đánh hắn, thì sau này cũng đừng lại dây dưa với tôi nữa!"

Liễu Băng Loan lặp lại thủ đoạn cũ của mình, nhưng thật không ngờ, bốn thành viên câu lạc bộ Taekwondo này biết thức thời hơn nhiều so với những tài năng đến từ viện văn học trước đó, tất cả bọn họ đều lao vào Liễu Băng Loan chắp tay.

“Băng Loan à, trước đây chúng tôi quấy rầy cậu nhiều rồi, mong cậu thông cảm.”

“Bây giờ chúc mừng cậu tìm được mối duyên tốt, chúc hai người mãi mãi yêu thương, sớm sinh quý tử.”

“Chúng tôi rút lui đây, tạm biệt!”

Mọi người: "..."

Vậy…là đi rồi ư?

Đột nhiên lật mặt cái từ fan hâm mộ sang antifan luôn!

“Chậc chậc... Với một người anh rể ngầu lòi như vậy, sau này chắc số lượng người theo đuổi hoa khôi Liễu ở trường chúng ta chắc là thấp nhất ở trong bảng hoa khôi trường rồi nhỉ?”

Không biết ai đã nói một câu như vậy, Mọi người cười ồ lên rồi giải tán, để lại Liễu Băng Loan một mình hỗn độn trong gió ...

Trên đài cao, Lương Siêu trên mặt đầy bất lực và đau khổ, mắng con mẹ nó một hồi.

“Mẹ nó chứ, đang định tạt nước vào người mà đánh đấm giả cho thua, kết quả lại qua được cửa rồi.”

"Tại sao để thua một vòng lại khó đến vậy?"

"Tôi cũng thật khổ quá mà….”


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.