Sửa lại sao? 
Loại hành động này vẫn có thể làm được sao? 
Liễu Băng Khanh nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, và thậm chí còn có rất nhiều bột bắn tứ tung, cô ngay lập tức nghi ngờ về lời nói của Lương Siêu. 
Nhân viên bán hàng sửng sốt nhìn Lương Siêu. 
Anh ta làm trong nghề này nhiều năm như vậy, đương nhiên biết vụ trùng tu sửa lại di tích văn hóa, gã cũng biết giá trị của di tích văn hóa trùng tu nếu thợ có tay nghề thì giá trị còn cao hơn so với di tích văn hóa còn nguyên vẹn hiện vật. 
Nhưng để làm được vậy phải có yêu cầu cực kỳ khắt khe đối với người phục chế, ít nhất họ cũng phải sáu mươi tuổi trở lên, nhân vật cấp bậc thầy, cho nên chỉ dựa vào người thanh niên trước mắt này sao? 
"Xí." Nhân viên bán hàng khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Anh thật sự cho rằng tôi là kẻ ngốc sao? Chỉ dựa vào anh để khôi phục di tích văn hóa? Anh có biết nghề thủ công phức tạp như thế nào không?" 
“Nói thật đi, có phải anh muốn mang mấy mảnh vỡ này về xong từ đó mất hút đúng không? Đừng có mà mơ.” 
Lương Siêu hơi nhíu mày lại nói: “Tôi có thể sửa tại chỗ, cũng không mất nhiều thời gian, khoảng một giờ là có thể xong, nếu sửa không tốt, tôi sẽ bồi thường cho anh theo giá cả trước đó, được chứ?" 
"Một giờ?" 
"Được được được! Để tôi xem anh có thể làm được cái trò trống gì!" 
"Cái bình này vỡ thành 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2514399/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.