Chương trước
Chương sau
"Không."

"Đây là vật cha mẹ tôi để lại, cũng được xem như di vật duy nhất của họ."

Liễu Băng Khanh khẽ há miệng, sửng sốt một chút rồi nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không biết cha mẹ anh đã..."

"Không có gì."

Lương Siêu hít sâu một hơi rồi lắc đầu, lại trầm mặc lần nữa.

Thấy thế, Liễu Băng Khanh ngồi xuống, quay đầu nâng má lẳng lặng nhìn Lương Siêu, trước đó ấn tượng của cô đối với Lương Siêu là cực kì thoải mái, chuyện có động trời đến mấy cũng có thể lạnh nhạt ứng phó.

Nhưng bây giờ đột nhiên phát hiện, thì ra người đàn ông này còn có một mặt khác.

Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, cứ như sớm đã từng bị máu và lửa thử thách, trước đó có lẽ hắn đã trải qua không ít chuyện xưa?

Nghĩ đi nghĩ lại, lòng hiếu kỳ của Liễu Băng Khanh cũng triệt để bị đốt lên, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu như bị đè nén trong lòng, không ngại nói ra quá khứ của anh xem?"

"Tôi chỉ lẳng lặng làm một người lắng nghe, được không?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Mới đầu tất nhiên Lương Siêu không muốn nói, sợ nói ra sẽ khiến vết thương vốn chưa khép lại trong lòng mình lại bị vỡ ra, nhưng nhịn một lát lại cảm thấy càng bị đè nén, sau đó hắn từ từ mở miệng, giọng nói hơi trầm thấp, khàn khàn.

Xuất thân hào môn, có tuổi thơ khó quên, là một thanh niên tài giỏi, còn được cha mẹ yêu thương, em gái sùng bái. Nhưng tất cả những thứ này đều bị huỷ diệt trong ngọn lửa vô danh xưa kia...

Liễu Băng Khanh thật sự là một người lắng nghe rất tốt, cả quá trình luôn im lặng, không nói một lời, nhưng vẻ mặt vẫn luôn rất đặc sắc.

Cô thật sự không nghĩ tới, một người ngày thường nhìn lạnh nhạt thoải mái mà phía sau lại gánh chịu gánh nặng như vậy...

Thù sâu như biển!

Hắn kể từ sỉ nhục diệt môn đến học nghệ, lại từ học nghệ, nói đến xuống núi từ hôn.

Vì sao, chẳng qua là muốn biết chân tướng năm đó, lấy lại công bằng đến muộn vì cha mẹ đã qua đời, vì gia tộc đã bị huỷ diệt!

Tuy nhắc lại chuyện xưa, nhưng trong mắt Lương Siêu cũng không nhịn được trở nên hơi ướt át, đến cuối cùng hai hàng nước mắt im lặng trượt xuống theo gương mặt, một cảm giác chán nản ủ rũ mãnh liệt xông lên đầu.

Mí mắt càng ngày càng nặng, không bao lâu sau hắn đã ngã lên đùi Liễu Băng Khanh mà ngủ thật say.

“Trong năm năm mà lại học được tài năng người khác dùng năm đời cũng chưa chắc đã nắm được.”

"Anh... Nhất định rất vất vả đúng không?"

Liễu Băng Khanh thì thầm, vẻ mặt đầy đau lòng.

Sáng sớm, Lương Siêu thức dậy thì đã không thấy Liễu Băng Khanh đâu, đứng dậy vừa duỗi lưng một cái liền phát giác túi quần mình phình lên, hình như có thứ gì đó.

Móc ra xem xét, đó là phần hôn thư năm đó ông già kia để lại ở Liễu gia!



Trừ nó ra thì còn có một phong thư, chữ viết xinh xắn, là của Liễu Băng Khanh.

"Đã giao hôn thư cho anh, anh có thể an tâm đến Trấn Giang huỷ hôn ước thứ ba, hi vọng anh có thể sớm ngày tập hợp đủ bảy phần hôn ước còn lại, điều tra rõ chân tướng năm đó."

"Còn tôi, tôi sẽ luôn chờ anh ở Thiên Hải, nếu như anh thực sự không thích tôi, anh cũng không cần có gánh nặng trong lòng, cứ gửi phần hôn ước năm đó cha tôi ký qua bưu điện cho tôi là được, vậy thì duyên phận của chúng ta cũng kết thúc tại đây."

"Để tránh xấu hổ, sau này cũng không cần gặp lại."

"..."

Xem hết, Lương Siêu đứng sững sờ ở nơi đó một lúc lâu, sau đó mới thở thật dài một tiếng.

Cùng lúc đó, trên đường trở về Thiên Hải, Liễu Băng Loan bĩu môi lộ ra vẻ mặt không vui, luôn miệng quở trách Liễu Băng Khanh.

"Chị, rốt cuộc chị suy nghĩ cái gì vậy?"

"Anh rể ưu tú như vậy, đằng sau còn có nhiều vị hôn thê đang chờ, chúng ta càng nên đi theo anh ấy mới đúng chứ!"

"Hơn nữa chị còn trộm phần hôn thư từ chỗ của cha giao cho anh ấy! Lỡ sau này anh rể không chịu trách nhiệm thì phải xử lý thế nào?"

Liễu Băng Khanh vừa lái xe, vừa lắc đầu và nói: "Lương Siêu cũng không phải con nít, có chủ ý của mình."

"Về phần hôn thư, em thật sự cảm thấy có thể vĩnh viễn giữ chân Lương Siêu bằng những thứ này sao?"

"Cho dù có thể vĩnh viễn giữ được người của anh ấy, vậy trái tim anh ấy thì sao?"

Vừa nói xong, điện thoại của Liễu Băng Khanh lại vang lên, cô vội vàng dừng xe móc điện thoại ra xem xét, là Lương Siêu gửi tin nhắn tới.

"Băng Khanh, cám ơn em."

"Đợi đến khi tất cả kết thúc, đến lúc đó nếu chị em các em còn có ý với anh thì Lương Siêu này nhất định sẽ không phụ các em."

Xem hết, Liễu Băng Khanh nhoẻn miệng cười, muốn trả lời lại một tin nhắn, nhưng nhắn rồi lại xoá, xoá lại nhắn rất lâu cũng không đáp lại được câu nào.

Cuối cùng vẫn là Liễu Băng Loan nhanh tay, trực tiếp giành lấy điện thoại để trả lời.

"Coi như anh có lương tâm, nhớ phải thường xuyên nhắn tin!"

...

Buổi sáng, khoảng hơn mười một giờ, Lương Siêu dẫn Lương Nghiên đi theo hai ông cháu Hạ Tam Hải, Hạ Tử Yên vào Trấn Giang, vốn muốn nhắc lại chuyện từ hôn, nhưng Hạ Tam Hải hoàn toàn không chịu phản ứng đến hắn.

Ông ta trừ hỏi han ân cần một lúc thì chính là điên cuồng tạo cơ hội cho cháu gái cưng của mình, làm Lương Siêu cảm thấy thật bất đắc dĩ, trong lòng thầm mắng ông lão này không hổ là từng được ông già kia chỉ điểm.

Tính cách láu cá này không khác gì ông già kia!

"Tiểu Siêu, sao ông thấy độc trên cánh tay của cháu càng ngày càng nặng vậy?"



Hạ Tam Hải đột nhiên nhíu mày lại, hôm qua cánh tay Lương Siêu chỉ có màu xanh đậm, bây giờ đã thành màu đen.

"Tử Yên, cháu mau dẫn Tiểu Siêu đến bệnh viện Khang Nhân, cái này không phải trò đùa, không thể kéo dài tiếp nữa."

"Được."

Hạ Tử Yên gật gật đầu, Lương Siêu lại lập tức xua tay: "Hạ Lão, thật sự không cần thiết, tự tôi đi là được."

"Được, cháu cũng đừng cậy mạnh, bệnh viện Khang Nhân được coi là bệnh viện tư nhân tốt nhất Trấn Giang, nói thế nào cháu cũng nên đi xử lý trước để tránh không hỏng."

"Ông biết cháu là thầy thuốc, nhưng cũng có một câu gọi là ‘Bác sĩ không tự chữa cho mình’."

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hạ Tam Hải, Lương Siêu bất đắc dĩ đành cùng Hạ Tử Yên đi một lần.

Về phần Lương Nghiên, có lẽ là vì đột nhiên tách ra với hai chị em Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan nên trên đường cô bé vẫn luôn rầu rĩ không vui.

Hạ Tam Hải cũng nhìn ra, trực tiếp ôm lấy cô bé đi ra sân chơi.

Bệnh viện Khang Nhân.

Sau khi đến nơi này, Hạ Tử Yên rất quen thuộc mà dẫn Lương Siêu đi vào một văn phòng.

"Anh chờ một lát trước, một người bạn thân của tôi là chuyên gia ngoại khoa nổi danh nhất chỗ này, tôi đã bắt chuyện với cô ấy, đợi phẫu thuật xong sẽ lập tức tới thăm anh."

"Hả..."

"Thật ra, không cần làm như vậy."

"Đã nghiêm trọng như vậy còn không cần? Anh không cậy mạnh có chết không?"

Tuy ngoài miệng Hạ Tử Yên không nói lời ngon ngọt, nhưng trên mặt lại tràn đầy lo lắng, khẩn trương, thỉnh thoảng còn hỏi rốt cuộc Lương Siêu có đau hay không, bảo hắn đau thì cứ kêu ra, không cần cố nén giả vờ như kiên cường.

Lương Siêu đành không ngừng lắc đầu, lại lấy kim châm ra châm cứu cho mình.

Nửa giờ sau, một mỹ nữ bác sĩ mặc áo khoác trắng, dáng người cao gầy đẩy cửa tiến đến, Lương Siêu cũng vừa lấy kim châm xuống.

"Phỉ Nhi, cậu cũng đã đến rồi."

"Tranh thủ khám cho anh ấy đi."

Hàn Phỉ nhếch miệng cười cười, cũng không nói thêm cái gì, khẽ gật đầu rồi ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận quan sát cánh tay và vết thương đã triệt để biến thành màu đen của Lương Siêu, mà Lương Siêu rảnh quá nên nhàm chán quan sát cô ta.

Trên gương mặt tinh xảo trái xoan không có chút tì vết, môi mỏng răng trắng, trán ngọc mày ngài.

"Ừm, lại là một cực phẩm."

Ngay khi trong lòng Lương Siêu có kết luận thì Hàn Phỉ cũng có kết quả, cô ta tiếc nuối lắc đầu với Hạ Tử Yên, nói: "Tình hình không tốt lắm, sợ là cánh tay của vị hôn phu của cậu không giữ được."

"Phải lập tức cắt bỏ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.