Chương trước
Chương sau
Cuộc gọi video lập tức bị ngắt, Lương Siêu gọi liên tục cho Liễu Băng Khanh mấy chục cuộc nhưng đối phương đều không nghe máy!

Hắn rất chắc chắn rằng không chỉ em gái hắn mà cả Liễu Băng Khanh cũng đang gặp nguy hiểm!

Hai mắt hắn dần dần đỏ lên!

Hàn Phỉ ngồi bên cạnh phát hiện ra hắn có gì đó không đúng, cô ấy nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ Lương, có chuyện gì vậy? Mặt của anh…”

Lương Siêu lắc đầu không trả lời, hắn lập tức đi gọi điện thoại cho Hạ Tam Hải.

“Alo, Tiểu Siêu à.”

“Hôm qua, cháu nói rằng hôm nay các cháu trở về đúng không? Bây giờ…”

“Ông Hạ.”

Lương Siêu ngắt lời nói: “Vừa nãy, em gái của cháu và Băng Khanh đã bị người ta bắt cóc rồi.”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Hạ Tam Hải ngồi trong văn phòng đứng bật dậy!

Tuy rằng ông ấy không rõ sức nặng của Liễu Băng Khanh trong lòng Lương Siêu như thế nào nhưng ông ấy lại biết rất rõ sức nặng của Lương Nghiên trong lòng Lương Siêu giống như vảy ngược của rồng!

Chạm vào vảy ngược của rồng, chắc chắn sẽ chết!

Rốt cuộc là ai có lá gan lớn như vậy?

Suy nghĩ một hồi, ông ấy đã lập tức có suy đoán.

“Tiểu Lương, lẽ nào là do người của võ quán Lục Hợp làm?”

“Tiêu Bắc Quang thấy cháu bị động né tránh chiến đấu cho nên muốn dùng thủ đoạn này để ép cháu tiếp nhận lời đề nghị của ông ta?”

“Hoặc cũng có thể là do đệ tử Vương Thiên Hào của ông ta tự mình làm? Cậu ta muốn…”

Nói tới đây, Hạ Tam Hải không nói tiếp nữa.

Ông ấy cũng từng nghe một chút về tính cách của Vương Thiên Hào, nếu như Lương Nghiên thực sự rơi vào tay cậu ta thì chắc chắn cô bé sẽ phải chịu thiệt thòi nhiều hơn so với việc bị Tiêu Bắc Quang bắt ép làm mối đe dọa…

Đương nhiên trong lòng Lương Siêu cũng biết rõ chuyện này.

Sau khi hít một hơi thật sâu, trong giọng nói của hắn mang theo tia sát ý!

“Không cần biết là ai làm, mong ông nhanh chóng điều tra trong thời gian ngắn nhất.”

“Khi cháu trở về Trấn Giang, ít nhất cháu phải biết được em gái của cháu và Băng Khanh ở đâu, nếu không…”

Đang định nói tiếp, giọng nói của Lương Siêu trở nên hơi khàn khàn.

“Cháu không ngại khuấy đảo cả bầu trời Trấn Giang đâu.”

Nghe thấy vậy, mặc dù không nhìn thấy Lương Siêu nhưng Hạ Tam Hải vẫn rùng mình.

“Tiểu Lương, ông…”

“Tút tút tút…”

Nghe thấy thanh âm tút tút từ ddienj thoại, Hạ Tam Hải không khỏi giật mình.

Ông ấy biết lần này Lương Siêu nổi giận thật rồi!

Thiên Y nổi giận, máu chảy thành sông!



Hơn nữa, ông ấy từng chứng kiến phong thái của Lương Siêu cho nên ông ấy biết lời này không phải nói suông!

“Tiêu Bắc Quang, Vương gia…”

“Hừ…”

“Lúc này đây, sợ là thần tiên cũng không cứu nổi mấy người!”

Sau khi vỗ bàn đầy tức giận, Hạ Tam Hải lập tức phái người đi điều tra tung tích của Liễu Băng Khanh và Lương Nghiên.

Ngay sau đó, ông ấy còn đích thân đến võ quán Lục Hợp.

Những việc như thế này không thể chậm trễ!

Lỡ như hai người đó, đặc biệt alf Lương Nghiên thật sự xảy ra chuyện gì thì e rằng cả Trấn Giang này sẽ long trời lở đất mất!

Trên xe trở về Trấn Giang.

Lúc này Hạ Tử Yên cũng tỉnh lại, Hàn Phỉ thấy vậy liền chạy tới nói nhỏ với cô.

Sau khi nghe xong, Hạ Tử Yên không khỏi cau mày, Cô nhìn thấy Lương Siêu cứ yên lặng như vậy khiến cho cô có cảm giác áp bách vô cùng nặng nề. Cô nhẹ giọng hỏi: “Liễu tiểu thư và Nghiên Nghiên xảy ra chuyện gì sao?”

“Rốt cuộc…”

“Cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, những chuyện khác không cần quan tâm.”

Lương Siêu ngắt lời cô, hắn cố nở nụ cười rồi đứng dậy đảm nhận vị trí tài xế lái xe, sau đó hắn đạp mạnh chân ga!

Nhất thời, tốc độ của chiếc xe tăng vọt đi thẳng về phía Trấn Giang!

Ba tiếng sau.

Việc đầu tiên Lương Siêu làm chính là nhờ Hàn Phỉ đưa Hạ Tử Yên tới bệnh viện nghỉ ngơi còn hắn quay trở về Hạ gia.

Sau khi thấy hắn trở về, Hạ Tam Hải ngồi trong phòng đứng bật dậy ra đón.

“Vừa rồi ông gọi điện thoại cho cháu mấy lần nhưng đều tắt máy, lẽ nào điện thoại hết pin sao?”

Lương Siêu gật đầu, khuôn mặt u ám chờ đợi câu nói tiếp theo của Hạ Tam Hải.

Thấy vậy, Hạ Tam Hải liền hiểu ra, ông ấy nói: “Trước khi đi, cháu giao phó Nghiên Nghiên cho ông cho nên ông thật sự không thể chối bỏ trách nhiệm trong việc này, ông thật sự xin lỗi.”

Thấy Hạ Tam Hải cúi người xin lỗi mình, Lương Siêu vội đỡ ông ấy dậy: “Ông Hạ, chuyện này không liên quan tới ông. Cháu chỉ muốn biết Băng Khanh và em gái của cháu…”

“Cháu yên tâm!”

Hạ Tam Hải vội nói: “Ông đã đưa người về đây rồi, trên cơ bản không có việc gì nghiêm trọng.”

“Cơ bản?”

“Không nghiêm trọng?”

Lương Siêu cau mày, hắn rất không thích mấy từ này.

“Anh!”

Nghe thấy tiếng kêu lớn truyền tới từ cầu thang, Lương Siêu vội vàng xoay người lại và thấy Lương Nghiên chạy tới với đôi chân trần và mái tóc ướt, trên mặt cô bé còn có một vết tát đỏ tươi…

Sau khi nhào vòng lòng hắn, Lương Nghiên nức nở nói, rõ ràng là cô bé còn chưa hết sợ hãi.

Cảm nhận được sự run rẩy từ thân hình bé nhỏ, Lương Siêu cố nén cơn lửa giận trong lòng và vỗ về an ủi cô bé.

“Được rồi Nghiên Nghiên, không sao đâu, có anh ở đây rồi.”

Sau khi dỗ dành một lúc, thấy tâm trạng của Lương Nghiên cũng đã dịu đi, Lương Siêu muốn xem cô bé còn bị thương ở chỗ nào khác nữa không.



Lương Nghiên nói: “Anh, em không sao đâu, chỉ là chị dâu Băng Khanh…”

“Chị ấy vì bảo vệ em…”

“Tôi không sao đâu.”

Lúc này, Liễu Băng Khanh đi xuống và yếu ớt nói.

Thế nhưng lúc này, cô ăn mặc xộc xệch. Cổ áo, tay áo và chiếc quần lót lụa đen ôm lấy đùi đều có dấu hiệu bị xé rách.

Ngoài hai dấu tay trên mặt, trên trán còn quấn một miếng gạc.

Thấy vậy, cơn giận trong lòng Lương Siêu tăng cao!

Cảm thấy nhiệt độ trong phòng khách giảm mạnh, Liễu Băng Khanh vội nói: “Tôi thật sự không sao đâu. Cũng may là ông Hạ tới kịp lúc nên tôi chỉ bị thương ngoài da mà thôi.”

“Vậy nếu tới trễ thì sao?”

Lương Siêu trầm giọng hỏi, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Tam Hải.

“Ông Hạ, là ai làm?”

Hạ Tam Hải đành nói thật: “Lúc ông tới tìm người ở võ quán Lục Hợp, Vương Thiên Hào cùng với mấy anh em đang đùa giỡn Liễu tiểu thư còn vết tát trên mặt Nghiên Nghiên cũng chính là do Vương Thiên Hào gây ra.”

“Có điều việc này là do chính đám người Vương Thiên Hào tự làm nên Tiêu Bắc Quang không hề biết. Sau khi biết được, ông ta còn giáo huấn đám người Vương Thiên Hào nữa.”

“Vâng, cháu biết rồi.”

Lương Siêu gật gật đầu, sau khi an ủi Nghiên Nghiên và Liễu Băng Khanh một lúc thì rời đi.

Hạ Tam Hải cảm thấy có gì đó không ổn nên lập tức đuổi theo.

“Tiểu Lương, cháu muốn đi đâu?”

“Võ quán Lục Hợp.”

“Cháu đừng kích động, lúc ông ở đó, nhìn qua quả thực Tiêu Bắc Quang không hề biết việc này.”

Lương Siêu cũng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Không dạy dỗ tử tế là lỗi của thầy.”

“Mặc kệ ông ta có biết hay không, người làm sư phụ như ông ta không thoát khỏi liên quan.”

Võ quán Lục Hợp.

Vừa tới cửa, Lương Siêu đã đụng phải người quen.

Thiết quyền Vương Ninh.

Nhìn thấy Lương Siêu, Vương Ninh lập tức chắp tay hành lễ với vẻ sùng bái.

“Xin chào Lương đại sư.”

Lương Siêu thản nhiên gật đầu: “Ông tới đây làm gì?”

Vương Ninh cười nói: “Hôm nay là ngày Tiêu Bắc Quang thu nhận học trò mới nên mời tôi tới ủng hộ.”

“Lương đại sư, ngài tới đây làm gì?”

“Tôi ư?”

Lương Siêu ngẩng đầu nhìn tấm bảng treo tren cao của võ quán Lục Hợp, hắn mở miệng nói.

“Tôi tới để phá rối.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.