Chương trước
Chương sau
Buổi tối, khoảng tám giờ, Hạ Tam Hải đã hôn mê tận ba ngày tỉnh lại, khi thấy Hạ Tử Yên đang ở bên cạnh giường thì không khỏi cười cười, ông ta khẽ hỏi: "Tử Yên, thương thế của cháu thế nào rồi?"

Hạ Tử Yên lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Con không sao đâu ông, ông đã tỉnh rồi!"

"Giờ ông cảm thấy thế nào? Nơi nào không thoải mái?"

Hạ Tam Hải khẽ khoát tay: "Không có việc gì, cháu còn không yên tâm về y thuật của Tiểu Lương?"

"Hả?"

"Tiểu Lương đâu? Không đi cùng cháu à?"

"Không có." Hạ Tử Yên lắc đầu nói: "Gần đây anh ấy tương đối bận rộn, mấy ngày nay không có tới."

"Bận cái gì?"

"Vội vàng báo thù cho ông, xử lý ma đầu Lỗ Trì kia."

"Cái gì? !" Hạ Tam Hải nghe vậy thì kinh hãi, bắt đầu ho khan.

Hạ Tử Yên thấy thế vội vàng vỗ lưng cho ông: "Ông ơi, ông đừng kích động, anh ấy dư sức đối phó với Lỗ Trì, tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì."

Nói xong, Hạ Tử Yên còn đơn giản thuật lại kỳ hạn ba ngày đã định ra với Lương Siêu, Hạ Tam Hải gấp đến độ đấm ngực dậm chân.

"Con bé này quá ẩu tả!"

"Nếu quả thật chỉ có một mình Lỗ Trì, lúc ấy nhiều người của chúng ta như vậy, sao, sao toàn quân lại bị giết sạch như thế!"

Nghe xong, Hạ Tử Yên nhăn đôi mày thanh tú lại, mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra được.

"Ông, rốt cuộc lúc ấy xảy ra chuyện gì?"

"Lỗ Trì mời hai sư huynh của hắn đến giúp đỡ, chắc cháu không lạ gì hai cái tên Vệ Tranh, Mạnh Khuê này đúng không?"

Soạt!

Hạ Tử Yên lập tức trừng lớn mắt, trên mặt tràn đầy kinh hãi!

"Là, là hai tên hung đồ đứng thứ nhất và thứ hai trên bảng truy nã của phân bộ chúng ta sao?"

"Đúng vậy!"

"Ba người bọn chúng liên thủ, còn là sư huynh đệ, tâm ý tương thông thủ đoạn ăn ý, Tiểu Lương nó, sao nó lại là đối thủ của chúng được!"

"Khục... Khụ khụ khụ!"

"Ông, ông, ông đừng kích động, cháu sai, cháu, trước đó cháu thật sự không biết..."

Hạ Tử Yên lập tức hoảng hốt, muốn vuốt lưng cho Hạ Tam Hải lại bị ông ta đẩy ra.

"Còn không mau gọi điện thoại cho Tiểu Lương! Bảo nó đừng đi tìm Lỗ Trì nữa"

"Mấy ngày nay, nó nhất định phải cẩn thận một chút, lấy tính tình của Lỗ Trì, ông, ông thật lo hắn sẽ cùng hai sư huynh của mình đi trả thù Tiểu Lương..."

"Dạ dạ, cháu, cháu lập tức gọi!"

Nói xong, Hạ Tử Yên vội vàng gọi điện thoại cho Lương Siêu.



Điện thoại lập tức kết nối, truyền đến tiếng vui cười của Lương Siêu.

"Hạ mỹ nữ, đừng nóng lòng như thế, cách ước hẹn ba ngày còn mấy giờ mà."

"Bây giờ anh ở chỗ nào? Tranh thủ đến bệnh viện tìm tôi!"

"Bây giờ? Vậy tôi không thể quay về." Lương Siêu bĩu môi nói: "Tôi đã biết Lỗ Trì ở nơi nào, ngay trong núi Thương Nam vùng ngoại ô phía tây Trấn Giang, hiện tại tôi đã đến dưới chân núi rồi."

Nghe xong, gương mặt Hạ Tử Yên tái đi, lập tức gân cổ lên mà gào thét.

"Anh, anh đừng đi!"

"Kỳ hạn ba ngày trước đó đã nói với anh hết hiệu lực! Anh mau trở lại cho tôi!"

"Trò quái gì vậy?" Lương Siêu sững sờ, mắt thấy thắng lợi ngay cách đó không xa, kết quả cô nói với tôi là hết hiệu lực?

Chơi trò gì vậy?

"Không được, chúng ta đều là người trưởng thành, một ngụm nước bọt một cây đinh, chuyện đã nói ra không thể hết hiệu lực."

"Anh!"

"Tên ngốc nhà anh! Lỗ Trì không chỉ chỉ có một người! Còn có hai cao thủ lợi hại hơn ông ta trợ giúp!"

"Tôi biết." Lương Siêu gật đầu mà nói, làm Hạ Tử Yên nghẹn họng.

Sao nói chuyện với tên này đau tim mệt mỏi quá vậy?

"Anh biết còn không mau trở về! Muốn chết phải không? !"

"À, Lỗ Trì đã gửi thư khiêu chiến đến phân bộ Võ Minh của các người, chuẩn bị sáng sớm ngày mai kết thúc chuyện này, nhưng tôi chờ không được, mười hai giờ đêm nay phải lấy đầu của ông ta trước."

"Anh!"

"Lương Siêu anh là tên chết tiệt! Vì từ hôn tôi mà không cần cả mạng! Tôi đáng sợ như vậy sao! Anh..."

"Tút tút tút..." Cúp điện thoại xong, Lương Siêu móc móc lỗ tai.

"Phụ nữ thật là ồn ào."

Đứng dưới chân núi đón làn gió lạnh buốt, Lương Siêu ngẩng đầu nhìn ngọn núi Thương Lam hơi dốc kia, chậm rãi giãn thân thể ra.

Sau một khắc, ánh mắt hắn đột nhiên đanh lại.

Tối nay phải đánh cho thật đã!

...

Ở bệnh viện, sau khi bị cúp điện thoại, Hạ Tử Yên lập tức gọi lại mấy cái, nhưng tất cả đều thể hiện đối phương đã tắt máy, cô ấy gấp đến độ trên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

"Ông ơi, tên chết tiệt kia tắt máy rồi, căn bản không nhận điện thoại cháu!"

"Hiện tại làm sao bây giờ, anh ấy sẽ không..."

"Tạm thời đừng hoảng hốt."

Hạ Tam Hải suy nghĩ một chút, lập tức gọi điện thoại cho Bạch Thiên Nam.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.



Giờ phút này, Bạch Thiên Nam đã tập hợp tất cả mọi người trong phân bộ, đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị sáng sớm ngày mai xuất phát.

"Hạ Lão, ông tỉnh rồi? Cảm giác thế nào..."

"Bộ chủ, đang có chuyện khẩn cấp, tôi nói ngắn gọn." Hạ Tam Hải cắt ngang lời ông ta, trầm giọng mà nói: "Lỗ Trì đã gửi chiến thư, trận chiến này không nên chậm trễ nữa, các người lập tức tranh thủ lên đường đi!"

"Hiện tại Lương Siêu đã đến núi Thương Nam, hiện tại các người chạy tới cũng tiện phối hợp hỗ trợ nhau!"

"Hả?" Bạch Thiên Nam nghe vậy thì khẽ giật mình, trước đó ông ta còn tưởng rằng Lương Siêu đã trốn đi tránh tai nạn, không ngờ tên này lại muốn đơn thương độc mã, lấy một địch ba?

"Hừ, không biết tự lượng sức mình, thật là cái chày gỗ." m thầm khinh bỉ một câu, Bạch Thiên Nam lạnh nhạt nói: "Hạ Lão, chỉ sợ không được."

“Ban đêm tác chiến với cổ sư là có lợi cho đối phương, bất cho tại bên ta, tôi là đứng đầu một bộ, không thể không để ý đến tính mạng của các thành viên trong phân bộ để đi cứu một tên ranh tự tìm đường chết đúng không?"

"Bạch bộ chủ, ông..."

"Được rồi Hạ Lão, ngài cứ an tâm dưỡng thương, tôi biết họ Lương kia là cháu rể tương lai của ngài, chẳng qua tuấn kiệt trẻ tuổi trên thế gian cũng đâu phải chỉ có mình cậu ta đúng không?"

"Cậu ta chết rồi thì ngài đổi một người là được, đến lúc đó tôi có thể giới thiệu cho ngài."

Nói xong thì ông ta cúp điện thoại.

Bạch Hạo Nhiên đứng bên cạnh hỏi hai câu, khi biết hơn nửa đêm Lương Siêu lại dám một người đi đến núi Thương Nam, anh ta trực tiếp cười phá lên như tiếng heo kêu.

"Ha ha, ha ha ha!"

"Thằng ngu này, không ngờ buổi sáng bị con khích hai câu thì ban đêm đã một mình đi chịu chết, loại người này chết cũng đáng đời!"

"Ha ha..."

Trong lòng anh ta và Bạch Thiên Nam, Lương Siêu đã là một người chết.

"Đừng cười, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi đi." Bạch Thiên Nam khiển trách một tiếng rồi lại thở dài.

"Ai..."

"Trận chiến này thực sự hung cát khó dò, nếu anh của con còn ở đây thì cha cũng không đến mức lo âu như vậy."

Cùng lúc đó, núi Thương Nam, chỗ giữa sườn núi.

Ba sư huynh đệ Vệ Tranh, Mạnh Khuê, Lỗ Trì nhắm mắt ngồi xếp bằng theo hình tam giác ở nơi đây, trên thân người nào cũng toả ra một luồng dao động kỳ dị.

Không bao lâu sau đã nghe được một loạt tiếng bước chân "Sàn sạt..." vang lên.

Ngay sau đó, một bóng người gầy gò xuất hiện trong tầm mắt ba người.

Chính là Lương Siêu.

Soạt!

Lỗ Trì nhíu mày lại, sau đó bắt đầu liếc nhìn bốn phía, Lương Siêu thấy thế thì cười ha ha: "Đừng tìm, chỉ một mình tôi thôi."

Ba người nghe xong đều khẽ giật mình, Lỗ Trì lập tức lộ ra vẻ mặt quái dị mà nói: "Mày nói vậy là có ý gì?"

"Lấy một địch ba?"

"Đúng vậy." Lương Siêu đương nhiên mà gật gật đầu, cười nói: "Hiếm khi ba con côn trùng có hại các người tập hợp lại, hôm nay vừa vặn nấu chung một nồi, khỏi phải đi tìm từng tên nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.