“Người mà ông nói đến là Bạch Thiên Nam phải không?”
Lương Siêu cười chế nhạo nói.
“Làm càn!”
“Tên của Bạch trưởng bộ không phải là thứ mà cậu có thể gọi tùy tiện được đâu!”
Tôn Bác tức giận mắng mỏ còn đám người Chu Hưng và Sở Hà thì thấy Lương Siêu lại bắt đầu nghịch những chiếc đũa, có vẻ như hắn không có ý định buông tha.
Tiểu Thanh nói: “Lương đại sư, thôi bỏ đi.”
“Thực lực của Bạch bộ trưởng của phân bộ Trấn Giang thực sự rất mạnh, hơn nữa danh tiếng lại rất lớn nên không một ai dám gọi thẳng tên của ông ấy cả, nếu như bị biết được thì sẽ không biết xảy ra chuyện gì nữa.”
“Đúng vậy, Lương Siêu. Cho dù cậu có thật sự đánh một trận với Bạch trưởng bộ nhưng tốt hơn hết là không nên gặp mặt thì hơn.”
“...”
Nghe vậy, Lương Siêu mỉm cười.
“Bạch Thiên Nam, ông ta là cái thá gì chứ?”
“Đừng nói ông có quan hệ tốt với ông ta như thế nào, cho dù ông có là con trai của ông ta bị tôi bắt quỳ xuống, e rằng ông ta cũng không dám làm gì, ông có tin không?”
Tôn Bác: “…”
Chu Hưng, Sở Hà: “…”
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn Lương Siêu. Kể từ khi Bạch Thiên Nam nhậm chức trưởng bộ phân bộ Trấn Giang, ông ta vẫn luôn là người có uy quyền cao nhất trong số các phân bộ Vũ Minh mấy năm gần đây.
Lương Siêu chính là người đầu tiên dám nói chuyện khiêu khích như vậy trước công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2514062/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.