Làm sao bây giờ á?
Còn cần phải hỏi sao?
Lương Siêu mỉm cười, sau khi bóc một con tôm đặt vào bát của Lương Nghiên xong nói:
"Ăn từ từ, đừng lo lắng."
"Thích món ăn nào thì nói cho anh biết, không đủ thì anh sẽ bảo bọn họ mang lên tiếp.”
“Tôm này ăn rất ngon!"
Lương Nghiên ăn con tôm một cách thích thú và cười ngọt ngào: "Đáng tiếc những người vừa nãy ăn nhanh quá, em mới vừa mới ăn một con đã hết rồi.”
Lương Siêu nghe xong, hướng Cung Bình vẫy vẫy tay, lớn tiếng nói: "Cung gia chủ, trên bàn này có thể thêm cho tôi một đĩa tôm không? Em gái tôi ăn không đủ!”
Cung Bình: " . . . "
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Mọi người trong nhà họ Cung cũng kinh ngạc nhìn Lương Siêu và em gái vẫn đang ăn cơm bình thường.
Bọn họ đã từng gặp qua không ít người vô liêm sỉ không biết phân biệt, nhưng lại chưa từng gặp qua người không biết phân biệt tình cảnh như vậy!
Nhà người ta lửa sắp cháy đến chân mày rồi, một người đến ăn chực thôi mà còn muốn ăn tiếp sao?
“Hahaha!"
Đào khiêm bị chọc cho một trận cười to, quay đầu nhìn về phía Lương Siêu.
“Tên nhóc kia, mày có vẻ khá hài hước đó, nể tình mày làm cho tao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513627/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.