Chương trước
Chương sau
Thấy Cung Vũ đã qua một lúc lâu mà không có động tĩnh gì, Đường Khả Hân híp đôi mắt phượng hẹp dài lại.

"Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, tôi cho cô thêm một phút nữa, chỉ cần cô quỳ xuống cầu xin tôi, thì tâm trạng của tôi có thể sẽ tốt hơn, rồi tôi sẽ thay mặt Cung gia của cô cầu xin Ngô thiếu gia chừa lại một con đường sống."

"Sự tồn vong của toàn bộ Cung gia hay là vinh nhục của cá nhân cô, cô chỉ có thể chọn một."

Nghe xong, Cung Vũ không khỏi cắn mạnh đôi môi đỏ mọng để lại vết máu.

Lúc này, quản lý của cô đi tới, đầu tiên là nở nụ cười nịnh nọt với Đường Khả Hân, sau đó nói với Cung Vũ: "Còn chờ gì nữa, mau quỳ xuống đi!"

"Bây giờ Đường tiểu thư thực sự là quý nhân, cô mau quỳ xuống trước mặt cô ta đi cũng không mất mặt đâu."

Khi Cung Vũ nghe thấy điều này, cô ấy nhìn người quản lý của mình với vẻ hoài nghi.

"Chị Tôn, chị là quản lý của em mà chị lại nói hộ cho người khác à?"

Tôn Bình nói rất tự nhiên: "Tôi chỉ là thuận theo logic mà thôi. Đường tiểu thư là tiểu thư nhà họ Ngô, còn cô thì sao? Cô chỉ là tiểu thư của một gia đình bần hàn sống dưới trướng của nhà họ Ngô mà thôi."

"Địa vị cao thấp nhìn một cái là rõ, tiện nhân quỳ lạy quý nhân không phải là chuyện đương nhiên sao?"

"Ha…ha...."

Đường Khả Hân nghe được liền cảm thấy thoải mái một lúc, khuôn mặt vui vẻ nhìn Tôn Bình để khen ngợi.

"Cô rất giỏi, nói rất hay."

"Một lúc sau hạ máy bay xuống nhà họ Ngô nhận lấy phong bì nhỏ màu đỏ mười vạn, sau này có chuyện tốt tôi sẽ cân nhắc cô."

"Cám ơn Đường tiểu thư!"

Tôn Bình vui mừng khôn xiết, thậm chí còn hành động mạnh hơn chỉ tay vào Cung Vũ mà hét lên.

"Con khốn kiếp, còn không mau quỳ xuống trước mặt Đường tiểu thư chúng ta!"

Những người khác thấy vậy, cũng đều cùng nhau mở miệng.

"Cung Vũ, cô mau quỳ xuống đi, nếu như cô quỳ xuống thật có thể cứu Cung gia cô, cũng rất đáng giá mà."

"Đúng vậy, cô còn cho rằng mình là tiểu thư được chiều cao như lúc trước sao? Đầu gối của cô không đáng giá như vậy."

"..."

Cung Vũ càng thêm ủy khuất, cố gắng không để nước mắt chảy xuống, cô cắn răng nghiến lợi nói: "Tôi, tôi sẽ không quỳ."

"Không quỳ?"

"Hừ, chuyện này không đến lượt cô quyết!"

Đường Khả Hân nói xong lập tức nháy mắt với hai người đàn ông mặc vest đi theo mình.

Hai người này đều là vệ sĩ do thiếu gia nhà họ Ngô cử đến để bảo vệ cho cô ta, đối mặt với ánh mắt cô ta hai người này đều hiểu, lập tức tiến lên kéo Cung Vũ ra khỏi ghế.

"Các người, các người muốn làm gì!"



"Buông... a!"

Cung Vũ kêu lên đau đớn, hai người đồng thời đá vào chân cô không thương tiếc, khiến cô "phịch" một tiếng, quỳ rạp xuống đát trước mặt Đường Khả Hân.

Cô định vùng vẫy đứng dậy, nhưng hai người đàn ông to lớn cứ ôm chặt lấy cô, khiến cô khó mà cử động.

Đường Khả Hân vẫn ngồi khoanh chân, giống như một nữ hoàng cao cao tại thượng khinh miệt lấy Cung Vũ.

"Cầu xin tôi."

"Cầu xin tôi buông tha cho cô và Cung gia. Chỉ cần cô làm việc chăm chỉ, tôi có thể thực sự giúp cô lấy lòng nhà chồng cô."

Khi mọi người nghe thấy những lời đó, họ bắt đầu phản ứng lại.

Cung Vũ không thể chịu đựng được nữa, những giọt nước mắt nhục nhã bắt đầu chảy dài trên má cô, cuối cùng từ trên đầu rơi xuống.

Quỳ sẽ phải quỳ, nếu như lời cầu xin của tôi thật sự có thể giúp Cung gia có một con đường sống, vậy cũng đáng.

Trong lòng mang theo ý nghĩ như vậy, giọng nói của Cung Vũ như muỗi kêu: "Tôi, cầu xin cô..."

"Cầu xin tôi cái gì?"

"Nói to lên, tôi không nghe thấy!"

"Cầu, cầu xin nhà họ Ngô cô hãy buông tha cho nhà họ Cung của chúng tôi."

"Ha ha ha!"

Đường Khả Hân cười đắc ý, sau đó ánh mắt trở nên hung ác, một cước đá vào trán Cung Vũ, khiến cô ngã xuống đất.

"Phốc!"

"Con khốn này, tao bảo mày quỳ thì mày quỳ, tao bảo mày cầu xin thì mày cầu xin? Thật không biết xấu hổ!"

"Nếu như hai ngày nữa tao bảo mày ngủ với một tên ăn mày, vậy mày có bằng lòng hầu hạ tên ăn mày đó như chồng của mình không?"

Trên sân khấu lại vang lên một trận cười, có mấy người lắc đầu thầm thở dài, có chút đồng tình với Cung Vũ.

Họ đã thuyết phục Cung Vũ trước đó, nói với cô rằng đừng quá nghiêm túc khi quay phim, hãy hạ thấp kỹ năng diễn xuất của cô ấy, ít nhất đừng làm lu mờ ánh đèn sân khấu của Đường Khả Hân.

Nhưng cô không chịu nghe, cứ khăng khăng muốn thể hiện trạng thái và kỹ năng diễn xuất tốt nhất của mình cho khán giả xem, để không làm thất vọng lượng fan hâm mộ đông đảo của mình.

Nhưng bây giờ?

Khán giả và lượng fan hâm mộ mà cô coi trọng cũng không cứu được cô.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Đường Khả Hân!"

"Đừng có quá đáng!"

Khuôn mặt của Cung Vũ xấu hổ và tức giận, Đường Khả Hân nghe vậy lập tức cầm một chiếc ly rồi đổ tất cả rượu vang đỏ lên đầu Cung Vũ.



"Tao quá đáng, thì mày có thể làm gì tao?"

"Lúc này quản lý của mày nói rất hay, mày là con tiện nhân, tao là người cao quý, lúc rảnh rỗi không có việc gì thì khi dễ mày, giễu cợt mày thì mày cứ xem đó vinh hạnh của mình đi."

"Cô!"

"Tôi đã đắc tội với cô ở chỗ nào, tại sao cô lại đối với tôi như vậy?"

"Tại sao?"

Đường Khả Hân đứng dậy đi tới, ghé vào lỗ tai Cung Vũ thì thầm: "Bởi vì Nữ Thần Quốc nhân là mày, không phải tao, cho nên tao mới khó chịu."

"Bởi vì mày rất hiểu người trong giới giải trí này, nhưng lại còn muốn mình trong sạch, giả vờ thanh cao, không ngủ, không chấp nhận quy tắt ngầm, thậm chí không chấp nhận cảnh hôn , vì vậy tôi không cân bằng."

"Bởi vì rõ ràng mày và tao đều là minh tinh lưu lượng, nhưng mày lại muốn thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình khi đứng cùng một sân khấu với tao, sợ người khác sẽ không biết nhan sắc của màyi, còn muốn diễn xuất trên online, tao càng khó chịu với mày hơn!"

"Bây giờ mày đã hiểu chưa?"

Sau đó Đường Khả Hân lại nói: "Con khốn, chờ một chút, đây chỉ là món khai vị của hôm nay tao đưa cho mày mà thôi."

"Đến phía nam Tứ Xuyên, tao sẽ ra tay xử mày, chậm rãi chơi đùa với mày, để mày đi theo đạo diễn, để mày chấp nhận quy tắc ngầm của những thương gia giàu có trung niên béo ú đó, và để mày thực hiện những cảnh hôn môi hôi thối đó!"

"Tao sẽ phá hủy hoàn toàn hình tượng của mày, biến mày thành một con điếm công cụ mà ngay cả fan cuồng của mày cũng có thể tùy ý chơi mày! Đến lúc đó, tao sẽ xem mày còn có thể thanh cao như thế nào nữa!"

Nói xong, vẻ mặt Đường Khả Hân hả giận mà quay trở lại chỗ ngồi, đôi mắt hơi nhắm lại thần sắc mê mang, còn vui vẻ hơn so với lúc thiếu gia họ Ngô nói muốn cưới cô ta.

Sau một giờ.

Máy bay đáp xuống sân bay Xuyên Nam đúng giờ, Cung Vũ, người đã phải chịu đựng suốt thời gian qua, là người đầu tiên xuống máy bay và vội vàng rời đi.

Vừa lau nước mắt, cô vừa bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc của mình hết mức có thể, hiện tại nhà họ Cung đang gặp nguy hiểm, cô không muốn vì chuyện của mình mà gây phiền phức cho mọi người trong nhà họ Cung.

Và khi cô lần đầu tiên đến đại sảnh của sân bay, Lương Siêu, người đã đợi ở đây rất lâu, đã nhận ra cô ấy trong nháy mắt, xoa cái đầu nhỏ của Lương Nghiên, mỉm cười chào đón cô ấy.

"Xin chào, cô Cung Vũ?"

Cung Vũ dừng lại và nhìn Lương Siêu một cách nghi ngờ.

"Anh là?"

"À, tôi là vị hôn phu của cô, Lương Siêu."

Cung Vũ giật mình, hai mắt mở to ra, miệng hơi hé mở, điều này khiến Lương Thần xấu hổ sờ sờ chóp mũi.

Mặc dù anh trai tôi rất đẹp trai, phong độ và lỗi lạc, nhưng cô cũng là một nữ thần quốc dân cũng không tệ phải không?

Không cần phải mê trai như vậy, phải không?

Hai người im lặng nhìn nhau mấy phút, không phải tình đến mà không nói được lời nào, chỉ là không biết nên nói cái gì.

"Yo?"

"Cung Vũ, thiếu niên mặt trắng có phải tên lang băm vào ở rễ Cung gia các cô sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.