Chương trước
Chương sau
Giữa trưa, Lương Siêu lại châm cứu cho Lê Uyển một lần, cảm nhận được dao động Huyền khí càng mạnh trong cơ thể Lê Uyển thì vội nịnh hót: "Sư nương, trạng thái đỉnh cao trước đó của người hẳn có tu vi đỉnh cao cảnh giới Thiên Tượng đúng không? Thật là lợi hại."

"Ha ha, cái này cũng coi là lợi hại?" Lê Uyển cười cười, nói: "Một lát nữa dẫn con gặp người lợi hại hơn ta nhiều, chẳng qua hắn sẽ có chút ý kiến với con, đến lúc đó nếu nói lời không xuôi tai thì con ráng chịu một chút."

"Có ý kiến với con? Không thể nào?" Lương Siêu không hiểu, hoài nghi hỏi: "Không phải người nói người này là sư huynh của người sao? Chắc không biết con mới đúng?"

"Không biết con thật, nhưng lại quen sư phụ con."

"Sư huynh lúc còn trẻ đã từng theo đuổi ta, đáng tiếc, cuối cùng thua trong tay sư phụ con, còn bị sư phụ con làm tổn thương tự tôn, hơn nữa bị thương..."

"Rất ác độc." Nghe xong, khóe miệng Lương Siêu giật giật một cái.

Náo loạn nửa ngày, thì ra bệnh nhân lát nữa mình phải xem bệnh là tình địch của ông già à?

Hơn nữa nghe miêu tả của Lê Uyển thì tu vi cảnh giới của vị sư huynh này cực cao, lỡ đối phương trút giận lên mình thì chẳng phải mình chết rất oan?

Nhìn ra lo lắng của hắn, Lê Uyển lại cười cười, vỗ bả vai hắn rồi trấn an: "Yên tâm đi, có sư nương đi theo bên cạnh con, anh ta sẽ không làm quá mức. Nhiều lắm là nói hai câu bực dọc, đến lúc đó con ráng chịu một chút là được."

"Được." Lương Siêu cười nhẹ gật gật đầu, trong lòng lại lôi ông già Thiên Huyền kia ra mắng một trận.

Giành phụ nữ với đối phương thì thôi đi, cướp đến tay rồi còn cần gì huỷ tự tôn của người ta? Con mẹ nó đánh người ta bị thương, ác như vậy!

Thể hiện năng lực của mình à? Kết quả người chịu khổ chịu tội vẫn là tôi!

Sau một giờ, Lương Siêu thấp thỏm mà cùng Lê Uyển đi đến khách sạn mà sư huynh của bà đang ở.

Vừa vào phòng đã nghe được một tiếng cười to sang sảng điếc tai. Ngay sau đó, một ông lão râu tóc bạc trắng, thân thể cường tráng kiện đi nhanh tới, lập tức cho Lê Uyển một cái ôm chầm

"Sư muội, lâu như vậy rồi mà vẻ đẹp của muội vẫn không giảm, ngược lại còn càng quyến rũ! Còn có mùi thơm cơ thể của muội nữa, thật là không thay đổi chút nào, vẫn khiến lão hủ trầm mê..."

Lương Siêu đứng một bên, nhìn ông già hơi nhắm mắt, hưởng thụ mà ngửi ngửi mùi thơm trên người Lê Uyển, trong lòng không khỏi oán thầm.

Lão lưu manh này thật là đê tiện, xem ra lúc trước ông già đả kích tự tôn của ông ta cũng không phải không có đạo lý.



"Này, huynh cũng vừa phải thôi." Lê Uyển một mặt không nói đem hắn đẩy ra, hừ mắng: "Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không đứng đắn như lúc còn trẻ, không sợ lại bị Thiên Huyền đánh tới tự bế à"

"Hừ, không phải muội nói lão tiện nam kia đã ngủm củ tỏi rồi sao, ta còn sợ hắn cái gì?"

Nói xong, ông lão lại nhìn về phía Lương Siêu, bắt đầu cẩn thận dò xét, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, vừa xoa xoa cái cằm, vừa nói: "Tốt, thằng nhãi này chính là đệ tử của lão tiện nam kia? Không tệ nha, tuổi còn trẻ mà tu vi đã đến Thiên Tượng."

"Thiên phú này còn mạnh hơn so lão tiện nam mấy phần, tương lai có hi vọng."

Lão tiện nam...

Nghe thấy xưng hô này, Lương Siêu nhíu mày lại, có chút khó chịu. Tuy hắn thừa nhận đúng là ông già Thiên Huyền kia rất đê tiện, bằng không cũng sẽ không bày ra trò chín phần hôn thư này để để tra tấn mình. Nhưng dù sao cũng là ân sư truyền nghề của mình, ngày thường hai sư đồ nói giỡn với nhau, tùy ý bôi nhọ cũng không có vấn đề gì.

Có điều nếu đổi thành người khác thì không được.

Chuyện này giống như con nhà mình muốn đánh, muốn mắng thế nào cũng không có vấn đề gì, nhưng người khác động đến một đầu ngón tay của của nó cũng không được.

Thế là Lương Siêu lập tức nghiêm nghị nhìn về phía ông lão kia.

"Nghe nói ông là cố nhân của sư nương, tôi tôn kính gọi ông một tiếng tiền bối, xưng hô trước đó của tiền bối đối với gia sư không quá phù hợp, có ý nhục mạ, mong rằng ông đổi lại đi."

"Ồ?" Ông lão nghe vậy thì trêu tức cười một tiếng, nói: "Nếu ta không muốn đổi thì sao nào? Một hậu bối như cậu thì có thể làm gì được ta?"

"Đúng, hiện tại tôi không làm gì được ông." Lương Siêu gật đầu chấp nhận, nhưng hai mắt vẫn không chớp mà nhìn chằm chằm ông ta, tiếp tục nói: "Nhưng trước đó ông cũng đã nói, tương lai của tôi có hi vọng, thiên phú còn cao hơn gia sư một chút."

"Nếu năm đó gia sư có thể đánh ông đến tự bế, tương lai tôi cũng có thể đánh ông tới không thể tự gánh vác."

"Huống chi lấy vết thương ngầm bây giờ của ông, chỉ sợ ba năm năm sau cũng không cần tôi ra tay thì ông đã co quắp trên giường, chắc hẳn trong lòng ông cũng biết rõ chuyện này hơn ai khác đúng không?"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Nói xong, Lương Siêu lại chắp tay với Lê Uyển đầy bất đắc dĩ đang đứng một bên.

"Sư nương, ông ta làm nhục gia sư, đệ tử không trị được vết thương cũ của ông ta, cáo từ."

Nói xong, hắn quay đầu bỏ đi.



Lê Uyển thấy thế thì muốn nói gì đó, ông lão đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thân hình vốn có vẻ hơi còng lập tức đứng thẳng lên, lại phóng ra một luồng uy áp Huyền khí cực mạnh!

Uy áp kia chỉ nhằm vào Lương Siêu, đè ép từ bốn phương tám hướng về hướng hắn!

Bước chân Lương Siêu dừng lại, cả người không cách nào động đậy, cảm giác đè nén đột nhiên ập đến khiến hắn kêu lên một tiếng đau đớn, suýt đã phun ra máu!

"Lăng Vũ, huynh điên rồi!" Lê Uyển lập tức tức giận, quát chói tai một tiếng muốn ngăn ông ta lại, Lăng Vũ lại giơ tay lên về hướng bà, cũng phóng ra một uy áp khiến bà không cách nào động đậy.

"Ha... Sư muội chớ hoảng sợ, thằng nhãi này dám trực diện uy hiếp lão hủ như thế, có dũng khí, nhưng cốt khí thì phải xem có được bao nhiêu."

"Nhãi ranh, nếu như không kiên trì nổi thì quỳ xuống đi, lão hủ sẽ thu khí tức lại, khuyên cậu một câu, tuyệt đối đừng ráng chống đỡ, rất dễ bị nội thương."

Lương Siêu cắn răng, thầm mắng rồi bắt đầu điên cuồng vận chuyển toàn bộ Huyền khí, ráng chống đỡ đứng thẳng lên, còn chậm rãi bước từng bước về phía trước.

"Ồ? Còn dám khiêu khích ta?" Lăng Vũ kinh ngạc cười một tiếng, lập tức quát nhẹ, uy áp Huyền khí tác động lên người Lương Siêu bắt đầu tăng mạnh!

Lương Siêu lảo đảo, dưới áp lực như núi đó, đầu gối hắn cũng bắt đầu chậm rãi cong lại. Dù vậy, hắn vẫn ráng chống đỡ, hai chân khẽ run một chút rồi đứng thẳng.

Đối phương nhục mạ sư phụ mình, mình còn phải quỳ xuống trước đối phương?

Con mẹ nó đừng có mơ!

Đi ăn rắm đi!

Nhưng cái giá hắn cưỡng ép chống đỡ chính là xương cốt toàn thân bắt đầu phát ra một loạt tiếng nổ "Lốp bốp..." như rang đậu!

Toàn thân trên dưới lóe ra hào quang màu vàng óng, giờ phút này hào quanh đã nồng đậm tới cực điểm, hóa thành ánh sáng kim hoàng thuần khiết, hai mắt vằn vện tia máu, mang một màu đỏ ké.

Toàn thân run rẩy kịch liệt, dáng vẻ như một con thú hung ác nhắm vào người mà cắn xé.

"Mẹ nó... Lão bất tử này tuyệt đối đã thành công ngưng kết ra Kim Đan, tu vi hẳn đã đạt tới... đỉnh cao cảnh giới Kim Đan!" Lương Siêu thầm mắng một trận trong lòng, đồng thời có chút bất lực. Thiên Tượng và Kim Đan cách biệt tận một cảnh giới lớn!

Nếu không phải công pháp mình tu tập khiến thân xác tương đối mạnh thì sợ là cả người đã sớm bị đè nát thành một luồng sương máu dưới uy áp gần bảy phần trăm mà lúc này đối phương phóng thích ra...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.