Chương trước
Chương sau
Liễu Băng Khanh càng xấu hổ, vội vàng cúi đầu.

Liễu Băng Loan thấy thế cười cười, lập tức liền đem Liễu Băng Khanh đẩy vào trong ngực Lương Siêu, dùng giọng đùa cợt nói: "Anh rể, dứt khoát phạt chị em sinh cho anh một đứa con là được rồi, bắt đầu ngay đêm nay đi!”

“Em, em đừng nói bậy!”

Liễu Băng Khanh tức giận trừng mắt nhìn Liễu Băng Khanh một cái.

Hiện tại cô và Lương Siêu nhiều lắm chỉ có thể hôn, ngay cả tiếp xúc da thịt thật sự cũng chưa từng phát sinh lần nào, mà đã đề cập đến chuyện sinh con rồi, quả thực quá xấu hổ.

Định xem cô là heo mẹ sao?

"Ai da, chị, cái này có gì mà thẹn thùng chứ, không phải đối với phụ nữ chúng ta mà nói thì chuyện đó là chuyện sớm muộn sao!"

"Nếu chị không muốn, thì em muốn trước nha, sau này chị cũng đừng có trách em dẫn trước chị một bước."

Nói xong, Liễu Băng Loan liền khoác tay lên cánh tay Lương Siêu, còn nháy mắt với hắn một cái.

"Anh rể, đêm nay rảnh không?"

"Chúng ta cùng nhau tạo ra một đứa trẻ nhé, trước đây em đã kiểm tra sức khỏe rất kĩ, các chỉ số hoàn toàn tốt, khẳng định có thể sinh cho anh một đứa bé vừa khỏe mạnh vừa thông minh."

Lương Siêu: "..."

Cô gái này thật đúng là trước sau như một!

"Cái này… ngày khác, để ngày khác lại nói sau đi."

Sau đó vội vàng chuyển đề tài, ho nhẹ hai tiếng rồi lại chuyển một ánh mắt cảnh cáo tới Liễu Băng Khanh.

"Không có lần sau."

Liễu Băng Khanh bĩu môi, rất ngoan ngoãn gật gật đầu, nhẹ nhàng "Vâng” một tiếng, lại nhìn về phía mấy cái rương và tiền giấy bay đầy đất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

"Số tiền này..."

Lúc này Lương Siêu phất phất tay cắt ngang, nói: "Lúc nãy tôi nghe nói cô vừa mới nhận hai hạng mục mới rất có tiềm lực nhưng còn thiếu chút tiền, cô cứ cầm lấy số tiền này đi.”

"Wow!"

“Anh rể khí phách!"

“Nhưng ở đây mới có 20 tỷ thôi, bọn em cần 50 tỷ, còn thiếu 30 tỷ nữa."

30 tỷ?

30 tỷ thôi thì có vấn đề gì?

Lương Siêu cười khẽ lại vung tay lên: "Không sao, đưa số tài khoản của đối phương cho tôi, hiện tại tôi sẽ cho người chuyển 30 tỷ qua cho hắn.”

Liễu Băng Khanh, Liễu Băng Loan: "..."



Anh trai này, thực sự là quá hào phóng rồi!

Cuối cùng tuy Liễu Băng Khanh vẫn thấy hơi ngại, nhưng cũng không từ chối nữa, chỉ là có chút bất đắc dĩ nói: "Anh làm như vậy, làm tôi cảm thấy như mình được anh bao dưỡng vậy.”

"Hì, vậy cô cứ xem số tiền này là tôi đầu tư đi, xác nhập vào cổ phần của hai chị em các người, chờ sau này cô kiếm được nhiều tiền rồi lại nuôi tôi, như vậy là được rồi chứ."

Xác nhập vào cỏ phần của cô và Băng Loan?

Nói vậy không khcs nào tặng không cho cô rồi!

"Nhưng mà nếu cô muốn nuôi tôi, thì điều kiện cơ bản là phải có tài sản trăm tỷ, cho nên cô cần phải cố gắng hơn nữa."

Trong lòng Liễu Băng Khanh ngọt ngào, nhưng mặt ngoài vẫn giả vờ trợn trắng mắt.

"Anh ra dáng ông chủ thật đấy nhỉ!"

Sau đó ba người lại đùa giỡn nhau vài câu, Lương Siêu liền rót cho hai chị em một chén canh đại bổ nóng hổi.

Vừa giám sát hai người uống hết, vừa chơi đùa tấm thẻ phòng nạm viền vàng trên bàn, trong mắt thỉnh thoảng sẽ có vài đạo hàn mang xẹt qua.

Bảo Thông và tám người kia cũng chỉ là tòng phạm, đã nhận được trừng phạt xứng đáng.

Nhưng chủ mưu thật sự vẫn còn thoải mái ngoài kia. Nói không chừng hiện tại hắn ta còn đang mơ mộng sắp được hưởng phúc mỹ nhân hầu hạ.

"Tả thiếu vừa rồi tám lão già kia nhắc tới là kẻ nào?"

Vẻ mặt Liễu Băng Khanh chậm lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nét chán ghét rất rõ ràng.

Liễu Băng Loan nhanh miệng, tức giận nói: "Tên kia tên là Tả Khiêm, là thiếu đông gia của tập đoàn Tả thị, đại thiếu gia nhà họ Tả.”

Tả Khiêm?

Nghe được cái tên này, Lương Siêu không khỏi ngẩn ra.

Năm năm trước, khi nhà họ Lâm còn chưa gặp thảm họa diệt môn, hắn đã có một người bạn có quan hệ khá không tồi, gọi là Tả Khiêm!

Không biết hai người này có phỉ là cùng một người hay không?

Nhưng mà trong ấn tượng của hắn, người bạn này xuất thân từ một gia tộc hạng hai ở Đế Kinh, tuy nói cũng coi như là phú nhị đại, nhưng vẫn là một người rất nhút nhát.

Người nhút nhát mà, đương nhiên làm việc rất quy củ.

Đừng nói là khinh nam bá nữ*, Lương Siêu còn chưa từng nghe hắn nói một câu thô tục nào. (khinh khi đàn ông, cưỡng ép đàn bà)

"Lúc chúng tôi mới đến Đế Kinh, có gặp tên Tả Khiêm kia trong một bữa tiệc thương mại, khi đó hắn ta vẫn luôn híp mắt nhìn chằm chằm tôi và chị."

"Thậm chí sau khi bữa tiệc tối kết thúc còn muốn mời chúng tôi đến khách sạn nói chuyện hợp tác, lúc ấy tôi đã cảm thấy ghê tởm muốn chết rồi, không ngờ tới hiện tại lại càng nghiêm trọng hơn, dám dùng thủ đoạn vô sỉ như vậy ép chúng tôi!"

"Anh ta trông như thế nào?"

"Có phải trên mặt có một nốt ruồi đen không?"

Tuy nói hắn cảm thấy tên Tả Khiêm này không giống với người bạn lúc trước của mình lắm, nhưng Lương Siêu vẫn phải hỏi lại một tiếng.

“Đúng đúng!"



“Bên trái hay bên phải thì tôi quên mất, nhưng quả thật có một nốt ruồi đen đặc biệt bắt mắt!" Liễu Băng Loan vừa nói vừa lật xem album ảnh trên điện thoại, cuối cùng cũng tìm được số ảnh của bữa tiệc tối hôm đó, bên trong vừa hay có một tấm ảnh có góc nghiêng mặt Tả Khiêm.

Lương Siêu vừa nhìn đã nhận ra!

Đó là bạn cũ của hắn!

Sau đó sắc mặt hắn liền triệt để tối sầm xuống, lại nhìn về cái thẻ phòng trong tay.

Khách sạn Khải Hoàn Kim Duyệt, phòng 518.

Không nói hai lời, đứng dậy bước đi.

Cho dù ngày xưa có giao tình không tồi như thế nào thì hôm nay cũng phải hảo hảo dạy hắn nên làm người như thế nào!

“Lương Siêu!”

Đương nhiên Liễu Băng Khanh biết hắn muốn đi làm cái gì, trừng mắt với Liễu Băng Loan một cái, trách cô quá nhanh miệng, sau đó vội vàng chạy tới ngăn hắn lại.

"Nghe tôi khuyên một câu, đừng đi."

"Tập đoàn Tả thị là kẻ khổng lồ trong giới bất động sản Đế Kinh, nhà họ Tả ở Đế Kinh cũng là gia tộc hạng nhất, thế lực phức tạp, gốc gác vững mạnh, nếu tôi và Băng Loan vẫn chưa thương tổn gì thì đừng đi kết oán với đối phương nữa."

"Dù sao gánh nặng trên vai anh bây giờ cũng không nhẹ."

Lương Siêu nghe vậy, thì nhíu chặt mày.

Năm năm trước, nhà họ Tả cùng lắm chỉ là gia tộc hạng hai, hạng ba, trong nhà chỉ có một công ty trang trí, kém xa so với nhà họ Lâm.

Nhưng mà bây giờ lại biến thành ông trùm bất động sản rồi?

Chuyện này làm hắn cảm thấy có chút cảnh còn người mất.

Thấy hắn vẫn im lặng, Liễu Băng Khanh lại khẽ cầm tay hắn: "Coi như là nể mặt tôi, đừng làm gì nữa, được không?”

Lương Siêu ngẩng đầu nhìn cô, chỉ cảm giác cả người đều bị vẻ dịu dàng trong mắt đối phương hòa tan, khẽ gật đầu, tạm thời nhịn xuống một lần vậy.

Vừa nể mặt Liễu Băng Khanh, vừa nể tình bằng hữu ngày xưa đi.

Lát sau.

Liễu Băng Loan đang nhàm chán lướt di động, khi lướt tới một bài đăng thì đột nhiên thét lên một tiếng, làm Liễu Băng Khanh lại nhìn cô bằng một ánh mắt quái dị.

"Em lại hô to gọi nhỏ là cái gì đó?"

“Chị, chị xem cái này nhanh đi!”

“Lần này anh rể hot thật rồi!”

Liễu Băng Loan vội vàng đưa điện thoại di động qua, Liễu Băng Khanh và Lương Siêu tiến lại gần, thấy được ngay tại vị trí đầu bảng hot search là một tiêu đề cực kì mắt bắt mắt.

Gian tình của chủ tịch tập đoàn dược phẩm Nhuận Tinh, Diệp Khuynh Thành bị phơi bày!

Dưới tiêu đề lớn còn kèm theo một tấm ảnh chụp chung của Diệp Khuynh Thành và Lương Siêu, trong ảnh Diệp Khuynh Thành tay nắm tay Lương Siêu, trông cực kì thân mật...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.