Dưới con mắt kinh ngạc của mọi người, Thẩm Động tùy ý lau vết máu trên lòng bàn tay, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lương Siêu:
“Một cú đấm…thật sự bá đạo đấy nhỉ?!”
Nói xong, Thẩm Động vung tay một cách thô bạo, và ném chiếc rìu máu trong tay lên giữa không trung, cuối cùng khiến nó nằm ngang ở khoảng không phía trên đỉnh đầu gã ta vài thước.
Nhìn thấy tình cảnh này mấy thành viên của Long Đường đang bâu xung quanh xem cuộc chiến cũng phải lộ ra vẻ hứng thú vô cùng, tinh thần cũng bắt đầu lấy lại bừng bừng:
“Cái tên điên này hóa điên triệt để rồi.”
Một giây tiếp theo, Thẩm Động chậm chậm nói: "Lương Siêu, mày quả nhiên là đối thủ xứng đáng của tao."
"Kế tiếp đây tao sẽ chỉ phóng ra ba cây rìu, nếu mày có thể tiếp được hết thì Thẩm Động tao đây tự nhận thua, còn em trai tao cũng sẽ tùy mày xử trí. Mày còn dám đánh nữa không!"
Vì cuộc đấu với Thẩm Động khi trước đã khiến Lương Siêu nảy sinh vài phần hứng thú với cái tên trước mặt này.
Không những thế gã ta cũng có tu vi Thiên Tượng cấp trung giống mình nữa, hơn nữa người có thể chiến đấu với hắn ở cấp độ này, thật sự là rất hiếm thấy, cho nên hắn thực sự cũng muốn đi sâu tìm tòi nghiên cứu xem cực hạn cấp độ đối với gã ra rốt cuộc là ở đâu.
“Được thôi!”
“Khiến cho đối phương thua một cách tâm phục khẩu phục là tính chất vốn có của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513460/chuong-217.html