Trưởng quầy lấy tay đỡ gáy, nổ đom đóm mắt mà quay đầu nhìn về phía người trung niên đầy sự căm phẫn kia, trong lòng cảm thấy khó chịu, khi không lại đụng phải đám phá rối!
“Nó cùng lắm chỉ là một thằng nhóc tóc ba chỏm mới học thầy xong thôi, biết có tí châm cứu mang ra lòe người thì coi là thần y nỗi gì chứ?”
“Ông còn không về chuẩn bị tang lễ cho mẹ mình đi mà đến đây đánh tôi làm gì? Đầu ông bị điên à?”
“Phi!”
“Đầu ông mới bị điên ấy! Bệnh của mẹ tôi đã được chữa khỏi rồi, cần đếch gì phải chuẩn bị hậu sự!”
Cái quần què gì vậy chứ?
Trưởng quầy bất chợt trợn to hai mắt, ông ta cũng biết đôi chút về bệnh tình mẹ của người đàn ông trung niên này, chuyện cũng qua hai ngày nay rồi, muốn kéo dài mạng sống là điều không thể!
Chữa khỏi rồi?
Làm trò khỉ gì đây?
Nhưng ông ta còn chưa kịp hỏi lại thì bà lão còn không đi nổi kia đã chậm rãi đi tới, phù tấy trên chân đã biến mất, vẻ mặt đau khổ cũng giảm đi rất nhiều.
Tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhưng nhìn qua tốt hơn nhiều so với trước!
"Bà, bà. . . "
Trên mặt trưởng quầy lộ ra vẻ như nhìn thấy ma, theo bản năng cho rằng đây nhất định là hồi quang phản chiếu thôi!
Nhưng nghĩ lại cũng không đúng lắm.
Cho dù là khi hồi quang phản chiếu, nó sẽ khiến cho sắc mặt bệnh nhân trở nên hồng hào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513452/chuong-221.html