"Cha!"
"Mộ gia rất cưng dòng độc đinh là Mộ Đình Phong, nếu để bọn họ biết Mộ Đình Phong là, là xảy ra chuyện khi đi với con thì chắc chắn sẽ không bỏ qua..."
"Nói nhảm!"
Vương Mặc tức giận đến mắng to, đâu chỉ không buông tha cho Vương Tiểu Niên, lấy tính tình của vị gia chủ Mộ gia kia thì sợ là sẽ sẽ nổi giận trực tiếp lật ngược toàn bộ Vương gia!
"Cha, hiện tại con, con nên làm cái gì? Nên làm sao đây..."
Làm sao bây giờ?
Ông đây biết thì đỡ rồi!
Ông ta lại nhìn Lương Siêu một chút, Vương Mặc cố nén lửa giận lại, trầm giọng mà nói: "Bây giờ tôi đang ở Kim Ngọc Đường phố Trung y, cậu tranh thủ lăn tới đây cho tôi!"
"Lập tức, lập tức!"
"Đúng đúng, con, con hiện tại lăn qua!"
Cúp điện thoại, Vương Mặc lại chắp tay với Lương Siêu, nói: "Lương y thánh, hiện tại ngài cũng biết, Vương gia tôi sẽ có đại họa lâm đầu. Chẳng qua ngài yên tâm, tôi nhất định giao ra câu trả lời trước đó đã nói, đứa con trai không biết cố gắng của tôi đã gây nên tổn thất danh dự cho ngài và Diệp đổng sự, tôi sẽ cố gắng cứu vãn giúp ngài!"
"Có thể cứu vãn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, con một số chuyện đã xảy ra thực sự không giải quyết được, tôi chỉ đành nói tiếng xin lỗi ngài."
Nói xong, ông ta còn muốn uốn gối quỳ xuống, Lương Siêu thấy vậy không khỏi có chút xúc động.
Thành ý của người này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513428/chuong-232.html