Một lúc sau, Lương Siêu đi ra khỏi Kim Ngọc Đường rồi đi đến chỗ Mộ Khuynh Tuyết đang ngồi ở một góc và vỗ vai cô.
Mộ Khuynh Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, cô mím môi, lau khóe mắt rồi gượng cười nói: “Anh đã châm xong cho Vương Mặc kia rồi sao? Anh có muốn về nhà không?”
“Được rồi, về nhà thôi.”
“Ừm, anh cứ về trước đi. Cách phố Trung y không xa có một công viên nhỏ có cảnh đêm rất đẹp nên em muốn tới đó đi dạo một chút.”
“A…”
Lương Siêu lắc đầu cười nói: “Anh thấy không phải em muốn đi dạo thư giãn mà là chờ anh đi rồi không từ mà biệt rời đi đúng không?”
Nghe vậy, Mộ Khuynh Tuyết sửng sốt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Lương Siêu.
“Em còn không muốn nói thật sao? Còn muốn tiếp tục giả bộ ư?”
“Bắt đầu từ khi nào mà em lại bắt đầu trở nên như vậy? Khí chất mê người trước kia của em đâu rồi? Muốn khóc thì cứ khóc ra thôi!”
“Anh, anh biết hết rồi sao?”
“Ừm, em quên rằng vị quỷ hút máu kia của Mộ gia đang làm việc cho anh sao? Vừa rồi gã ta gọi điện tới nói hết mọi chuyện với anh rồi.”
“Hu hu!”
Nhất thời Mộ Khuynh Tuyết không thể nhịn được, cô liền nhào vào trong ngực Lương Siêu và bắt đầu khóc lớn!
Cho dù trước đây cô có quyến rũ hay xinh đẹp như thế nào thì giờ phút này, cô cũng khóc giống như một đứa trẻ. Cô cũng chỉ là một cô bé đáng thương, chịu nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513424/chuong-234.html