Chương trước
Chương sau
"Ừm, em chắc chứ?"

Lương Siêu nhướng mày rồi hỏi lại, nhất thời điều này khiến Thượng Quan Nguyệt hơi khó chịu.

"Nói nhiều như vậy, anh có còn là đàn ông không? Biết thì cứ nói, không biết thì câm miệng và cút ra ngoài, từ nay về sau đừng làm phiền tôi nữa!"

Thấy đối phương bắt đầu nghi ngờ giới tính của mình, Lương Siêu cũng không thèm giữ thể diện cho cô ta nữa, nên nói: "Hình như em đang bị đau bụng kinh, rất nghiêm trọng."

Khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nguyệt lập tức đỏ lên, sau khi cảm nhận được ánh mắt giễu cợt của rất nhiều nam nhân xung quanh, cô liếc nhìn Lương Siêu một cái, nhưng vẫn kiên trì nói: "Các cô gái xung quanh bị đau bụng kinh nhiều như vậy, anh không có hy vọng nào để lừa gạt tôi đâu."

"Không không không."

Lương Siêu lắc lắc ngón tay, nói: "Không chỉ mỗi tháng thời gian xảy ra việc ấy không giống nhau, mà mỗi lần đến đều giống như sóng thần dâng trào, đến mức phải dùng thuốc giảm đau mới có thể giảm được cơn đau dữ dội đó. "

"Bởi vì trong người có quá nhiều hàn khí, máu ra ngoài là màu đen, có mùi đặc biệt, cho nên hôm nay cô xức rất nhiều nước hoa." "Nếu như tôi không lầm, em mỗi ngày đều phải mang theo nước hoa bên người đúng không?"

Nói đến đây, Thượng Quan Nguyệt thật sự có chút xấu hổ.

"Anh!"

"Đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong."

Lương Siêu lại ngắt lời cô ta, giọng điệu rất nghiêm túc và chuyên nghiệp từ từ nói tiếp: "Ngoại trừ đau bụng kinh, có lẽ em cũng bị bệnh đi tiểu thường xuyên."

Đi tiểu thường xuyên?!

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người có mặt tại đó đều phá lên cười.

Nhưng Lương Siêu hoàn toàn không chú ý đến đôi mắt đầy sát khí của Thượng Quan Nguyệt, lại tiếp tục nói: "Đúng vậy, chính là đi tiểu thường xuyên, là do cơ xương chậu của em có chút lỏng lẻo, chắc em cũng đã đủ thông minh để biết mình phải giảm lượng nước uống xuống phải không?”

"Nhưng em không biết làm như vậy ngược lại có dễ kích thích bàng quang, khiến tình trạng đi tiểu thường xuyên của em càng trở nên trầm trọng hơn."

"Chà thậm chí!"

"Thượng Quan Nguyệt, hắn nói thật hay giả vậy? Cô còn có cái bệnh lạ này sao?"

"Chắc chắn là thật. Tôi chưa từng thấy Tiểu Nguyệt Nguyệt uống nước. Tôi đột nhiên nhớ ra rằng cô ấy chưa bao giờ đến những nơi không có nhà vệ sinh. Chắc là vì điều này."

"Này... Thượng Quan Nguyệt, hiện tại tôi muốn biết là, cô đã bao giờ tè ra quần chưa?"

"..."



"Tên khốn nạn!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nguyệt đỏ bừng lên, lập tức quát lên: "Hắn nói nhảm! Tôi, tôi không có thường xuyên đi tiểu! Hắn cái gì cũng không biết!"

Thấy Thượng Quan Nguyệt tức giận đến mức lồng ngực kịch liệt phập phồng, sắc mặt Lương Siêu hơi thay đổi, vội vàng nói: "Đừng kích động, không cần lo lắng, cho dù tôi có nói bậy thì sao?"

"Điều tối kỵ nhất đối với chứng bệnh đầy hơi của em là nổi giận, điều này sẽ làm triệu chứng của em càng thêm trầm trọng hơn nếu nhất thời em không thể kìm chế cảm xúc được, sẽ chỉ càng thêm xấu hổ mà thôi."

Mọi người đều có hứng thú nghe những lời này, lần lượt hỏi: "Đầy hơi là gì? Tại sao em chưa bao giờ nghe nói về điều đó?"

"Lương tiên sinh, bệnh này có nghiêm trọng không? Ngài mau nói cho chúng tôi biết đi, kể nửa chuyện cũng chán lắm phải không?"

"..."

Lương Siêu vốn không muốn nói tiếp, nhưng mọi người hỏi quá nhiều, một ít nữ sinh tò mò mà tiến lên rình rập nghe lén một hồi.

Cuối cùng cũng dừng lại và giải thích một chút: “Nói thẳng ra, đó chỉ là một loại bệnh về đường tiêu hóa tương đối là phổ biến”.

"Bệnh đường tiêu hóa?"

"Vậy triệu chứng của nó là gì?"

"Thích đánh rắm."

Lương Siêu buột miệng nói ra, trong nháy mắt sắc mặt Thượng Quan Nguyệt từ đỏ biến thành màu đỏ tía, ngón tay bắt đầu run rẩy, chỉ vào Lương Siêu.

"Anh….anh nói nhảm! Miệng toàn đánh rắm!"

Nhưng vừa dứt lời

"Phụt!"

Một âm thanh bị bóp nghẹt có phần chói tai đột nhiên vang lên, khiến toàn bộ căn phòng truyền thông lập tức yên lặng.

Tất cả học sinh thế hệ thứ hai đều nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Nguyệt, một số nam sinh khịt mũi, nhanh chóng hét lên: "Thật sự có mùi khó chịu!"

"Lương tiên sinh quá lợi hại, vừa nhìn liền biết rõ chân tướng, thật sự là chướng khi chi tranh*!"( *cuộc chiến đầy hơi)

"Trung y quả thực lợi hại, xem ra sau này thật sự không thể trốn học nữa rồi, nhất định phải cùng Lương tiên sinh ngoan ngoãn học trung y, tương lai có thể giả trai đẹp đi đùa giỡn nhất định sẽ có tiếng tăm lớn!"

"..."



Mọi người đang thảo luận, nhưng Thượng Quan Nguyệt không còn mặt mũi nào để ở lại nữa, thậm chí là khóc, cấm đầu xuống đất nhanh chóng chạy trốn khỏi hiện trường.

"Ngừng cười!"

"Chuyện hôm nay chẳng qua là một thí nghiệm nhỏ để biểu thị sức hấp dẫn của y học Trung Hoa mà thôi. Sau này nếu phát hiện ai dám lấy chuyện này ra đùa giỡn với bạn học nữa, nhất định sẽ bị trừng trị thật nghiêm khắc!"

Giải thích xong, Lương Siêu vội vàng đuổi theo, bắt lấy Thượng Quan Nguyệt ở ngoài tòa nhà dạy học, gãi gãi đầu cười ha hả.

"Cái kia, là em bắt tôi nói, như vậy thì không thể trách tôi được ?"

"Hơn nữa trong lòng em cũng hiểu, là tôi không phải bịa chuyện nói nhảm. Ba vấn đề nhỏ về cơ thể của em đều là từ bản lĩnh thật sự của tôi mà nói ra phải không?"

"Anh!"

Thượng Quan Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn chằm chằm, trong lòng thầm nguyền rủa tên nam nhân thẳng thắn chết tiệt.

"Tôi cam đoan, chỉ cần em cùng tôi, một tuần em liền có thể hoàn toàn phục hồi, không còn đau bụng kinh, tiểu thường xuyên, đánh rắm, cho dù đánh rắm cũng sẽ không ai biết, thơm tho. Thấy như thế nào?"

Thấy lại hắn nói ra những chuyện đáng xấu hổ này, khiến Thượng Quan Nguyệt không nhịn được nữa liền đấm vào ngực hắn một cái.

"Đồ khốn kiếp!"

Cảnh này vô tình bị Từ Giang nhìn thấy, anh ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, quay một đoạn video vỏn vẹn dài ba giây.

"Ồ, đừng đánh nữa."

"Đi thôi, tôi cùng em lên lớp, tôi cũng cam đoan, vệ sĩ tôi đây sẽ cho em cảm giác khác với những tên vệ sĩ trước kia, trước tiên cùng tôi về nhà một ngày, nếu như em không thích có thể rời đi bất cứ lúc nào, được chứ?"

Sau khi Lương Siêu thuyết phục cô ấy, cơn giận của Thượng Quan Nguyệt lập tức được đè nén xuống, trong lòng hắn cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đối với một người sợ phiền toái như hắn, đành phải dỗ dành và cầu xin đi bảo vệ một đứa trẻ, giống như là đang say!

Nhưng mà khi nghĩ đến thân thế của cô gái này, dù có khó khăn đến mấy, cũng không còn cách nào khác ngoài chịu đựng.

Không còn cách nào khác, ai bảo người ta trung liệt như vậy.

Sau khi hai người rời đi.

Sắc mặt Từ Giang càng ngày càng âm trầm hơn, đang hồi tưởng lại cảnh trước đó bị thủ hạ của Lương Siêu tra tấn, liền trực tiếp gửi đoạn video vừa quay được cho một người bạn trên Wechat.

"Tên họ Lương kia, anh muốn làm quan nhậm chức ba lần sao? Vậy tôi sẽ để anh ngồi trên chiếc ghế giáo sư ấy không đến hai ngày, sau đó anh phải thu dọn đồ đạc cút đi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.