Chương trước
Chương sau
Đường Hoa cũng rất tức giận, trước đây anh ta cho rằng con trai mình chỉ là có chút nghịch ngợm, thanh niên thích chơi bời một chút nhưng không ngờ thằng súc sinh này lại vô lễ như vậy!

Có điều anh ta nhanh chóng bình tĩnh lại, trên mặt lộ vẻ chua sót: “Ba, bây giờ chúng ta có tức giận cũng vô dụng. Theo con thấy, bây giờ chúng ta nên rời khỏi đây trước đã.”

“Cũng đúng!”

Lúc này, Đường Cửu Giang gật đầu, trên mặt cũng lộ vẻ tàn nhẫn.

“Cho dù có phải bắt thì cũng phải bắt thằng súc sinh kia tới trường!”

Nửa tiếng sau.

Tại nhà riêng của Đường Vân Phi, hai cha con Đường Hoa và Đường Cửu Giang còn không gõ cửa đã xông thẳng vào phòng ngủ của Đường Vân Phi.

Lúc này, Đường Vân Phi còn đang vui vẻ cùng cô bạn gái hoa khôi của cậu ta. Động tĩnh bất ngờ khiến cho cậu ta hoảng sợ tới mức lăn xuống giường.

Nhìn thấy tất cả người xông vào nhà mình đều là vệ sĩ, Đường Vân Phi sửng sốt một lúc, lập tức bắt đầu chửi bới.

“Đm!”

“Cái quái gì vậy! Mới sáng sớm đã quấy rầy chuyện tốt của bổn thiếu, có tin tôi giết mấy người không…”

“Thằng súc sinh! Mày muốn giết ai!”

Khi thấy hai người mặt mày bình tĩnh đi vào, Đường Vân Phi cứng họng, trên mặt ngập tràn vẻ khó hiểu.

“Ba?”

“Ông nội?”

“Sao hai người lại tới đây? Sao sắc mặt của hai người lại khó coi như vậy? Lẽ nào dự án mới phải đền tiền sao?”

Sau khi nghe xong, hai cha con Đường Cửu Giang và Đường Hoa tức tới mức co giật khóe miệng.

Đền tiền?

Bọn họ thà bồi thường mấy trăm triệu còn hơn là đắc tội với vị sát tinh kia!

Còn cô hoa khôi đang quấn chăn bông khi biết được thân phận của hai người vừa mới bước vào thì hai mắt sáng lên. Cô ta ngây thơ cho rằng chỉ cần mình tạo được ấn tượng tốt với bọn họ thì cô ta sẽ có cơ hội bước chân vào nhà giàu!

Vì thế, cô ta bày ra dáng vẻ có học thức ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: “Cháu rất vui khi được gặp ông Đường và chú Đường, vì không biết hai người tới đây nên cháu…”

“Cô câm miệng!”

Đường Hoa hét lớn một tiếng khiến cho cô hoa khôi sợ hãi. Ngay sau đó, anh ta tiến lên tát thật mạnh một phát lên mặt Đường Vân Phi.

“Ba, ba điên rồi! Sao ba lại đánh con?”

“Ông nội, ông mau…”

Bốp!

Cậu ta đang định dựa vào Đường Cửu Giang, người mà thường ngày chiều chuộng cậu ta nhất nhưng còn chưa kịp nói xong, Đường Cửu Giang đã tiến lên và tát một phát còn mạnh hơn cả Đường Hoa!



Đường Vân Phi: “…”

“Thằng súc sinh, mày đừng có giả ngốc nữa! Mau mặc quần áo vào đi lên trường đi!”

“Lên trường? Lên trường để làm gì ạ?” Đường Vân Phi ngơ ngác hỏi.

“Đi học!”

“Hơn nữa, tao với ông nội còn muốn cùng nhau đưa mày đi để xin lỗi thầy Lương!”

“Thầy Lương?”

Đường Vân Phi càng thêm ngơ ngác, nhất thời cậu ta không nhờ ra có người như vậy. Cuối cùng, cô hoa khôi ở bên cạnh nhắc nhở: “Anh yêu, người mà ông nội và ba anh nhắc đến không phải là…”

“Không phải là thầy mà anh vừa mắng chửi té tát lúc nãy đấy chứ? Hình như tên là Lương…Lương Siêu?”

“Cái gì?”

Nghe xong, hai cha con Đường Cửu Giang và Đường Hoa sợ tới mức trợn tròn mắt. Sau khi mỗi người tát Đường Vân Phi thêm một cái, bọn họ hét lớn: “Mày, mày dám mắng cậu ta ư? Mày mắng như thế nào?”

“Con, con…”

“Ba, ông nội cứ yên tâm đi. Con chỉ dùng lời giáo huấn anh ta một chút thôi. Dù thế nào đi nữa, con cũng sẽ không làm lớn chuyện lên đâu.”

“Mày!”

Đường Cửu Giang tức tới mức khuôn mặt già nua đỏ lên. Sau đó ông ta liếc nhìn thấy điện thoại trên mặt đất, ông ta vội vàng cầm lên xem.

“Lương Siêu đúng không? Cái thằng nhãi thối tha…”

“Bây giờ bổn thiếu cho mày một cơ hội. Ngay bây giờ, mày hãy chụp một bức ảnh bản thân quỳ xuống xin tha thứ cộng thêm việc chạy khỏa thân 1000m. Sau đó, đăng ảnh lên nhóm lớp thì bổn thiếu sẽ không so đo với mày nữa.”

“Nếu không bản thiếu sẽ lấy cái mạng chó của mày trong vòng ba ngày!”

“...”

Sau khi nghe những lời chửi mắng của Đường Vân Phi, thậm chí cậu ta còn không giấu mặt, sắc mặt của Đường Cửu Giang thay đổi, lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Nếu chỉ là đi học muộn thì ông ta với Đường Hoa còn có thể đích thân xin lỗi sửa đổi.

Thế nhưng bây giờ mọi chuyện thành ra thế này thì còn trì hoãn đến bao giờ nữa?

“Ba, ông nội, rốt cuộc hai người làm sao vậy? Sao lại…”

“Thằng súc sinh!”

Đường Hoa lập tức đá cho cậu ta một phát và chửi mắng: “Mày có biết Lương Siêu kia là ai không! Mày có biết cậu ta đáng sợ tới mức nào không!”

“Mày có biết Tả gia không? Chính là bị cậu ta diệt sạch đấy!”

“Một Tả gia khổng lồ như vậy mà còn bị cậu ta diệt sạch trong vòng chưa đầy một tiếng!”



“Chỉ cần một câu nói của cậu ta thì Đường gia chúng ta cũng không chống đỡ nổi một ngày! Mày có biết không hả!”

Ầm!

Sau khi nghe những lời của Đường Hoa, mỗi câu đều giống như một quả bom nổ ầm ầm trong đầu Đường Vân Phi khiến cho cậu ta run rẩy.

Cậu ta nhận ra được ông nội và ba của mình không hề nói đùa.

Một sát tinh như thế mà lại bị cậu ta chửi rủa nặng nề, hắn ta sợ rằng…

Một lát sau.

Sau khi Đường Cửu Giang liếc mắt nhìn Đường Vân Phi, ông ta thở dài một hơi rồi cầm gậy bóng chày ở bên cạnh và đưa 1 cây cho Đường Hoa.

“Không còn cách nào khác nữa, đánh đi.”

“Không thể làm như diễn được mà phải đánh chết cái loại này.”

Đường Hoa lập tức hiểu ra. Anh ta cầm lấy gậy bóng chày và gật đầu, sau đó anh ta đánh thẳng vào đầu Đường Vân Phi vẫn còn đang ngơ ngác!

Một gậy đập xuống, Đường Vân Phi lập tức ngã xuống đất, máu chảy đầm đìa!

“A!”

“Ba, ba bị điên à! Con là con ruột của ba mà, sao ba lại có thể xuống tay được! Ông nội mau quản ông ấy đi! Cháu…A!”

Tiếng kêu thảm thiết tiếp tục vang lên sau một gậy. Lần này người xuống tay là Đường Cửu Giang.

Hai người ra tay đầy tàn nhẫn xong rồi nói: “Đây là do mày tự tìm lấy! Thà bị chúng ta đánh còn hơn là bị Lương đại sư trừng phạt!”

“Đúng vậy, chỉ có đánh mày thật thê thảm thì Lương đại sư mới bỏ qua cho Đường gia!”

“Mẹ nó, mày còn dám trốn! Ông đây đánh chết mày! Vì Đường gia, cho dù có phải đánh chết mày cũng đáng!”

“...”

Biết được suy nghĩ của ba và ông nội, Đường Vân Phi dù khổ thế nào cũng chỉ có thể chịu đựng. Cậu ta không ngừng gào khóc: “Đừng, đừng đánh vào mặt!”

“Bạn gái của con còn ở đây, dù sao cũng hãy chừa một chút mặt mũi cho con…A!”

“Lại còn dám nhắc tới con đĩ này! Đều nói hồng nhan họa thủy quả không sai! Nếu như không có cô ta thì mọi chuyện cũng không tới mức như bây giờ!”

Đường Cửu Giang chửi thề, tiện thể đánh luôn cả cô hoa khôi kia mặc kệ cô ta có mặc quần áo hay không khiến cho cô ta la hét chạy khắp phòng…

Cùng lúc đó, Lương Siêu và Thượng Quan Nguyệt đang trò chuyện với nhau trên taxi.

Sau khi nhìn điện thoại, khuôn mặt xinh đẹp của Thượng Quan Nguyệt hơi thay đổi. Cô ta quay đầu nhìn Lương Siêu rồi hỏi: “Cấp bậc của thầy ở Vũ Minh là gì?”

“Hửm?”

“Vì sao lại hỏi như vậy?”

Lương Siêu cười nhún vai. Thượng Quan Nguyệt thấy vậy thì nói: “Bởi vì sau này có khả năng em sẽ gặp phiền toái nên nếu như cấp bậc của thầy quá thấp thì em đề nghị thầy không nên đến trường.”f
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.