Trương Vĩ thuận tay nhận lấy, cảm nhận được trọng lượng nặng trình trịch của ngọc bài trong tay, không khỏi cúi đầu quan sát.
Chỉ thấy ngọc bài kia được điêu khắc từ ngọc Dương Chi thượng hạng, có hình rồng bá đạo, khi thấy mặt chính diện của nó có khắc một chữ "Võ", trong lòng Trương Vĩ lập tức run lên.
Gã suy nghĩ mấy giây rồi vội vàng lật khối ngọc bài kia lên, khi thấy phía sau có khắc chữ "Ngoại" ra thì triệt để mắt trợn tròn.
Mà bởi vì gã cúi đầu, Trương Thỉ cũng không nhìn thấy biểu lộ khoa trương giờ phút này của gã, vẫn còn tiếp tục đắc ý với Lương Siêu.
"Họ Lương, nếu hiện tại quỳ xuống, dập đầu ba cái cho tôi và cam đoan sau này cách xa Nguyệt nhi thì tôi còn có thể cầu xin giúp anh."
"Đừng mơ đến chức danh giáo sư, nhưng giữ anh lại trường đại học làm giảng sư, hoặc là phụ đạo viên cũng không thành vấn đề."
"Như vậy cũng coi như để lại cho anh một cái bát sắt, không đến mức chết đói, ha ha ha!"
Nhưng hắn ta cười không được hai tiếng thì Trương Vĩ sắc mặt xanh đỏ giao nhau đã bị dọa đến toàn thân run lên một cái, sau đó lập tức hung hăng tát vào đầu hắn ta!
Đùng!
Một âm thanh trầm thấp trầm vang lên, nghe thôi cũng đã thấy đau!
"Chú, chú đánh cháu làm gì?"
Trương Thỉ che lấy đầu mà hỏi, mà Trương Vĩ cũng không kịp giải thích cái gì, lập tức cung cung kính kính dâng ngọc bài hình rồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513112/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.