"Ặc......"
Lâm Siêu lúc này mới nhớ lại, lúng túng gãi gãi đầu.
Vừa rồi trong phòng chỉ lo dùng ánh mắt quan sát thân thể của cô, cho nên cũng không để ý tới gương mặt, hiện tại xem ra thật đúng là rất xinh đẹp.
"Tôi không bị chứng mù mặt, chỉ là vừa rồi có chút thất thần cho nên không nhận ra thôi."
"Ah."
"Không sao!"
Mỹ nữ nhoẻn miệng cười, chỉ chỉ mặt Lâm Siêu: "Vừa rồi tôi ra tay hơi nặng, không đau chứ?"
"Chuyện nhỏ, không đau."
"Ừ, vậy là tốt rồi."
Gật nhẹ đầu, mỹ nữ kia vẫn chưa có ý định rời đi, khẽ cúi đầu nhăn nhó nhưng không nói gì.
Thượng Quan Nguyệt nhìn thấy bộ dáng cô ta lập tức bày vẻ mặt hiểu rõ, trong lòng thầm cười một hồi.
Tên Lương Siêu này, xem ra đời này hắn thật sự là mệnh phạm hoa đào rồi...?
Đang nghĩ có cần tác hợp cho hai người này hay không thì Lương Siêu đã kéo cánh tay của cô muốn đi, làm Thượng Quan Nguyệt thầm tức giận thầm mắng thẳng nam chết tiệt!
"Ai ai, khoan đi đã!"
Mỹ nữ kia lại vội vàng đuổi theo mau, hơi đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Cái kia......Hôm nay nhờ có anh đã cứu tôi, để tỏ lòng biết ơn, tôi có thể mời anh dùng một bữa cơm không?"
"Cái này, không cần."
"Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."
Nói xong, Lương Siêu lại muốn rời đi, hoàn toàn không nhận ra ẩn ý trong lời nói, càng không nhận ra phần một tia tình cảm của đối phương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513099/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.