"Đừng ngăn cản em"
"Tôi, tôi không còn mặt mũi nào đối mặt với chị nữa, em chỉ muốn chết! Cho em chết đi!"
"Cậu đã từng là kẻ ngốc, vậy tại sao cậu không đóng vai kẻ hèn nhát một lần nữa?"
"Chỉ cần cậu còn một chút lương tâm thì việc cậu cần làm bây giờ không phải là chết mà là dùng phần đời còn lại để chuộc tội!"
"Chuộc tội cho chị gái của cậu và người nhà thư ký Tôn!"
Lời nói của Lương Siêu như đánh thức kẻ nằm mộng. Sau khi lau sạch vết máu trên khóe miệng, Diệp Tiêu cúi đầu trước Lương Siêu và Diệp Khuynh Thành, sau đó chậm rãi đi đến bên Tôn Ngọc và ôm lấy cô ta.
Một lúc sau khi xe cứu thương đến, cậu ta nói với Diệp Khuynh Thành: "Chị ơi, chị hãy giúp em lo tang lễ cho chị Ngọc. Chị hãy khắc lên bia mộ của chị ấy là vợ của Diệp Tiêu."
Nói xong, cậu ta đứng dậy rời đi.
"Tiểu Tiêu, em định đi đâu?"
Diệp Tiêu chỉ nói mà không qua đầu lại: "Em sẽ giết Phương Lệ để báo thù cho chị Ngọc, tên khốn đạo đức giả đó!"
"Em..."
Diệp Khuynh Thành còn chưa nói xong, Lương Siêu đã đi tới chỗ Diệp Tiêu và đè vai giữ cậu ta lại, nói: "Nếu muốn giết Phương Lệ thì cậu còn chưa đủ thực lực."
"Hãy làm những gì cậu nên làm còn tôi sẽ xử lý phần còn lại."
Nói xong, dưới ánh mắt mê mang của Diệp Tiêu, Lương Siêu biến mất khỏi tầm mắt của cậu ta. Cậu ta hét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/truyen-nhan-thien-y/2513060/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.