Chương trước
Chương sau
Mọi người ở đây nghe vậy đều lập tức cảm thấy hào hứng.

Mà bọn người Thượng Quan Nguyệt, Đường Vân Phi lớp thứ hai lại mắng to vô sỉ. Một sinh viên nghệ thuật, còn là hoàng tử tình ca có tiếng của đại học Đế Kinh lại đi so tài ca hát với bác sĩ người ta?

"Họ Mạc, da mặt anh bớt dày một chút được không?"

"Mỗi ngành đều có người giỏi, ca hát là điểm mạnh của anh, có giỏi thì anh so cái khác với thầy Lương đi! Hoặc là trực tiếp đánh một trận với thầy! Anh dám không!"

"..."

Nhưng dù sao nhân số của bên Đường Vân Phi quá ít, mà người xem fan hâm mộ lại mang tâm lý thích xem náo nhiệt, cho nên rất nhanh giọng nói của họ đã bị đông đảo tiếng hô của fan hâm mộ bao phủ.

"Hát Karaoke! Hát Karaoke!"

"Hát Karaoke!"

Trên đài, Cung Vũ nhất thời cũng hoảng hồn không biết làm sao, lại nhìn về phía Lương Siêu với vẻ mặt day dứt.

"Thật xin lỗi, em không biết sẽ xảy ra tình huống này, làm anh không xuống đài được, em..."

"A, về sau có thể đừng xin lỗi anh không? Em làm vậy giống như anh là người ngoài, huống chi không phải chỉ là hát Karaoke à, không có gì to tát, tạm thời coi là một tiết mục giao lưu giữa hai ta đi."

Nói xong, hắn lại nâng microphone lên, chậm rãi nói trước ánh mắt của vạn người: "Một khúc Phượng Cầu Hoàng, Khoản Khoản Đông Nam Vọng. Tiếp theo, tôi dùng khúc Minh Tâm này làm quà đáp lễ đi."

Nói xong, Lương Siêu dồn khí đan điền, Huyền khí nhập vào tiếng nói, bắt đầu hát lên xa xăm.

"Có một mỹ nhân nọ, gặp mặt đã không quên."

"Một ngày không gặp nàng, nhung nhớ như cuồng say."



"Phượng bay lượn cao cao, tứ hải cầu hoàng."

"Bất đắc dĩ giai nhân không còn ở phương Đông."

"..."

Tiếng ca du dương lại thâm tình vang lên, có thể nói là càng hay hơn bài tình ca cổ phong trước đó hát ở chung cư.

Tuy Lương Siêu không phải sinh viên nghệ thuật, cũng chưa trải qua hệ thống học tập chuyên nghiệp, nhưng hắn vốn rất có thiên phú ở phương diện ca hát, khi còn bé Lương Nghiên đi ngủ đều phải nghe hắn hát mới được.

Hơn nữa có Huyền khí gia trì khiến cho tiếng ca càng tràn ngập ma lực, hắn vừa hát thì đám người như nhìn thấy cảnh một đôi Phượng Hoàng làm bạn bay múa phía sau hắn...

Mà sau khi Lương Siêu hát xong, không ít người đều trầm mê trong ý cảnh đó, thật lâu sau cũng không cách nào kềm chế.

Đừng nói là người bên ngoài, cho dù là Cung Vũ cũng bị tài năng Lương Siêu đột nhiên bày ra làm kinh ngạc, lúc này đang si ngốc mà nhìn đối phương.

Lại qua hai ba phút, dưới đài lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền, làm Mạc Tiểu Hàm còn đang ngây người nhảy dựng lên một cái, sau đó sắc mặt triệt để âm trầm xuống.

Không bàn đến kỹ năng ca hát ai cao ai thấp, nhưng chỉ bài hát rất hợp với tình hình và ý cảnh này thì anh ta hoàn toàn không thể làm được!

Mà đúng lúc này, Lương Siêu trên đài hất cằm với anh ta: "Không phải vừa rồi anh muốn hát Karaoke à? Đi lên đi?"

Soạt soạt soạt!

Trong chớp mắt tiếp theo, nhân viên của truyền thông Thiên Ngu rất phối hợp mà soi đèn chiếu lên người Mạc Tiểu Hàm.

Dĩ nhiên không phải giúp anh ta lộ mặt, mà là cho mọi người ở đây cơ hội chụp ảnh, chụp cho rõ dáng vẻ thằng hề này. Sau đó thì gửi lên tài khoản xã hội, tạo thành meme rồi có thể trở thành trò cười lúc rảnh rỗi của mọi người.

"Sao vậy? Yêu cầu hát là anh, bây giờ lại không dám đi lên à? Vậy tôi sẽ rất buồn đấy, nói xem anh chả có chút bản lĩnh gì mà còn muốn học người ta khiêu khích, giành gái? Mặt đâu ra vậy?”

"Anh!"



Bị Lương Siêu liên tục móc họng, sắc mặt Mạc Tiểu Hàm lập tức đỏ lên, tức giận đến mức cảm thấy phổi sắp nổ tung!

Nếu không trút được cơn giận này thì đời này anh ta phải sống dưới cái bóng của Lương Siêu!

Huống chi hiện tại anh ta đã đủ nổi danh, a không, là đủ mất mặt, vậy thì chẳng cần gì phải kiêng kỵ nữa!

Trong lòng nghĩ như vậy, Mạc Tiểu Hàm lập tức giơ tay chỉ vào Lương Siêu trên đài, gồn hết uất ức trước đó cố nén ra mà hét lớn lên: "Mông lão! Phế thằng khốn này cho tôi! Cắt giống của hắn rồi rút lưỡi cho tôi! Tôi xem sau này hắn còn ngủ với đàn bà thế nào! Còn hát thế nào!"

"Được!"

Mông Hoằng lập tức gật đầu, trong từng tràng tiếng mắng tức giận, khiển trách và kinh hô, ông ta bỗng giẫm một cái lên mặt đất rồi bật lên, trong một nháy mắt đã trực tiếp bay lên biểu diễn đài, như mãnh hổ hạ sơn nện một quyền về hướng Lương Siêu!

"Dám làm nhục tiểu thiếu gia nhà tao như vậy, mày đáng chết!"

Dám ra tay?

Vẻ mặt Lương Siêu lập tức đanh lại, vỗ nhẹ lên bả vai Cung Vũ rồi đẩy cô về phía sau, thân thể bỗng trầm xuống, trong nháy mắt đã hội tụ hơn phân nửa Huyền khí trong cơ thể vào lòng bàn tay, lập tức tung ra!

Ngay lúc lão già này phóng ra khí thế thì Lương Siêu đã phát giác tu vi của ông ta đã đạt tới Kim Đan Kỳ Sơ Kỳ.

Bởi vậy hắn sẽ không khinh địch, tuy không dùng toàn lực nhưng cũng coi như nghiêm túc.

Bành!

Trong khoảnh khắc, một tiếng nổ đùng đùng vang lên.

Quyền chưởng giao nhau, nắm đấm của Mông Hoằng bị nắm chặt lấy, nhưng vẫn không ngừng phát lực, hai người không nhúc nhích mà bắt đầu so đấu.

"Lão già." Lương Siêu lạnh lùng nói: "Gây chuyện trong buổi hòa nhạc của người phụ nữ của tôi, ông xác định mình có thể gánh nổi hậu quả?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.